Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-10-02 03:40:22
Lượt xem: 186

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn nàng đôi lúc cũng nhu nhược, nhưng trong nội tâm mạnh mẽ, bắt nàng học theo bộ dáng nũng nịu của Diệc Mai thì nàng học nổi, mà học sợ là cũng giống. So với Vân Nương đoan trang , nàng càng cách nào so sánh , là vợ, nàng bước cửa cùng lắm chỉ là một , địa vị cách xa , mà cho dù thế nào nàng cũng vĩnh viễn thấp hơn một đoạn.

Diệc di nương gần xa khinh bỉ nàng, chung quanh nhạo khiến cho nàng cảm thấy hèn mọn chỉ như bụi đất! nghĩ đến Lương công tử vẻ dịu dàng săn sóc cũng là một nam nhân lăng nhăng, tia hy vọng duy nhất trong lòng nàng lung lay sắp đổ.

Ngày đó là đả kích lớn nhất mà Vương Tiểu Thảo gặp từ khi chào đời đến nay, cho dù là nàng xinh bằng , là nàng chỉ là một thôn nữ, nhưng điều quan trọng nhất là nàng .

Cũng chính vì thấy điểm , mà Loan Loan mới cự tuyệt nàng.

Thật thì hôm đó khi Vương Tiểu Thảo thất hồn lạc phách nàng dìu , Diệc Mai và Vân Nương câu nào nữa, lúc gần Diệc Mai chỉ nhẹ bỏ một câu: “Như chịu nổi ? Muội còn tưởng là một kẻ mạnh mẽ chứ? Thật là thú vị!”

Mà phu nhân của Lương công tử – Vân Nương chỉ nhàn nhạt nhíu mày, đưa mắt nha ở bên cạnh, nha lập tức móc một túi bạc nhỏ ném cho chưởng quỹ cửa hàng, : “Phu nhân bảo chưởng quầy lắm. Sau việc gì thì nhớ thông báo cho phu nhân tiên!”

Chưởng quầy cùng tiểu nhị tươi rói ở đằng ngừng nịnh nọt!

Biết là một chuyện, mà tim thực sự c.h.ế.t là một chuyện khác.

Vương Tiểu Thảo từ ngày đó, cả ngày chút tinh thần, suốt giường như bệnh, mời đại phu, đại phu bệnh, nhưng ngày ngày chẳng ăn bao nhiêu. Cha Loan Loan sốt ruột trong lòng, biện pháp, nên hôm nay nàng mới đến tìm nàng.

Nghe lời nàng xong, mặt Loan Loan cũng biến hóa gì. Chuyện dùng đầu ngón chân nghĩ cũng sẽ là cái kết quả thôi. Chỉ nàng và Vương Tiểu Thảo mới thể giữ cái tâm lý may mắn . Có điều, nể tình trong thể Vương Tiểu Thảo và cơ thể chảy chung một dòng máu, nên nàng thể hỏi thăm một chút.

“Vậy giờ định thế nào?”

Mẹ Loan Loan thở dài: “Vốn trong đầu vẫn còn giữ ý định gả Tiểu Thảo qua đó. từ ngày hôm đó thì xem , chủ mẫu và di nương cũng dễ đối phó. Chúng là nông hộ, Tiểu Thảo gả chắc chắn sẽ sống một ngày lành. Bây giờ chỉ mong con bé thể tìm một thực sự là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-226.html.]

“Nếu nghĩ như thì lắm , chuyện đơn giản , bảo Tiểu Thảo chấm dứt qua với họ Lương thôi mà.”

“Như ? mà. . . . . .” Mẹ nàng chút do dự.

“Sao thế ạ? Đừng chuyện khác nữa chứ?”

Mẹ nàng đưa mắt Loan Loan, gật đầu: “Ta ngày đó đúng , nhưng cha con .”

“Chuyện gì thế ạ?” Loan Loan khẽ giật .

Mẹ nàng sớm cha nàng giáo huấn một trận, bản bà chỉ là một nông phụ, hiểu mấy thứ quy củ của những gia đình giàu . Lời bà khỏi miệng, sợ Loan Loan , nhưng lúc chỉ đứa con gái thứ hai mới thể giúp Vương Tiểu Thảo, nên chỉ thể kể chi tiết chuyện xảy đó: “Sau ngày đó lâu, họ Lương mời bà mối tới nhà. Bà mối ở vùng chúng nên cũng . Mẹ nghĩ đến ngày hôm đó Tiểu Thảo khuất nhục, mặc dù Tiểu Thảo khó chịu, nhưng thấy con bé như hình như còn nhớ tới Lương công tử . Con cũng thật tính tình của con bướng bỉnh hơn cả con và đại tỷ con mà, nhất thời cũng nên chấp nhận . lúc khi bà mối đến thì cha con ở nhà, vì thế đó trì hoãn cha con ở nhà, nên thể chủ . bà mối dường như mất hứng, còn uy h.i.ế.p chúng , tức giận thở hổn hển rời . Sau đó cha con về, ông đắc tội Lương phủ , đáng lẽ lập tức từ chối hôn sự mới đúng.”

Chuyện hiểu, Vương Tiểu Thảo mặc dù chịu nhục, nhưng vẫn còn ôm hy vọng đối với Lương công tử , nhưng Loan Loan thì con gái gả qua đó chịu khổ sở, mà trong lòng luyến tiếc cuộc hôn nhân với nhà phú quý, nên nhất thời phần do dự. bất kể là nàng cự tuyệt Lương phủ , chỉ cần đồng ý hôn sự thì là đắc tội Lương phủ . Lúc bàn chuyện đấy, bây giờ đột nhiên lật lọng, gia đình nhà cao cửa rộng như Lương phủ mà thể ý Vương Tiểu Thảo là chuyện vô cùng may mắn . E là hành động của nàng ở trong mắt Lương phủ thì bà chỉ đang vẻ thanh cao, nâng giá trị con lên. gia đình nghèo như các nàng thì giá trị con thể nâng lên đây? Sợ là chỉ Lương phủ, mà họ cũng đắc tội lớn với cả Lương công tử !

Suy nghĩ một chút, Loan Loan liền cho nàng từng cái lợi hại của vấn đề , cuối cùng : “. . . . . . Bây giờ nhà chúng chắc chắn đắc tội Lương phủ, nhưng nếu gả Tiểu Thảo , thì sợ rằng Lương công tử cũng sẽ còn đối xử với như xưa nữa, ngày lành sẽ chẳng quá hai ngày, mặc dù thế nhân đều nghĩ gả nhà cao cửa rộng thì bọn họ chỉ còn cách cuộc sống đeo vàng bạc đầy xa, nhưng cẩn thận mà suy nghĩ, nếu phu quân yêu thương, chủ mẫu che chở, thể ba bữa cơm no lắm , chứ đừng đến vàng bạc châu báu.”

Vẻ mặt Loan Loan càng thêm hoảng loạn, nghĩ tới chuyện trở nên phức tạp như , bà lúng lúng túng : “Vậy, chúng giờ gả Tiểu Thảo ?”

Giờ mới ? Muộn !

“Không ! Những loại giống như Lương công tử thể chấp nhận việc khác cự tuyệt ? Cho dù cướp thì e là bọn họ cũng cướp Tiểu Thảo . Chỉ sợ gay go nhất là chẳng những Tiểu Thảo thể gả, mà cả nhà cũng liên lụy!”

Thân thể Loan Loan trong nháy mắt vô lực, mềm oặt từ ghế ngã xuống.

Loan Loan thở dài một tiếng, đỡ nàng dậy. Mẹ nàng bắt lấy tay nàng, giống như bắt một cọng cỏ cứu mạng, kêu : “Nhị ơi, con nhất định cứu con, cứu cả nhà chúng !”

Loading...