Loan Loan vội buông đồ  tay xuống. Nàng   xem xét, Lai Sinh đang chống nửa  dậy, cau mày đánh giá xung quanh, ánh mắt  chút mờ mịt. Nghe thấy    ,  phản xạ  điều kiện co rụt về phía ,  đó  đau đến nhe răng nhếch miệng,  Loan Loan bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Loan Loan  mừng  sợ, lập tức  dịu dàng, khẽ : “Lai Sinh đừng sợ, là chị dâu đây,  tỉnh ? Đến đây, ngoan nào,   cho chị dâu  xem   khó chịu ở  ?”
Thấy là Loan Loan, Lai Sinh rút  sự cảnh giác nơi đáy mắt nhưng  vẫn co rút trong góc giường như cũ,  nghĩ qua những lời Loan Loan ,  đó cau mày lắc đầu, lập tức   bắt đầu đau nhe răng nhếch miệng, một tay sờ  ngực,  bĩu môi, ánh mắt tràn ngập sương mù giống như  .
Trong lòng Loan Loan cảm thấy khó chịu,  sợ   hoảng sợ, nên chỉ đành bước lên  hai bước nhỏ  lo lắng hỏi: “Đệ  thế? Vết thương  đau ?”
Lai Sinh ngẩng đầu  nàng một cái, cẩn thận gật nhẹ đầu.
“Vậy chị dâu mời đại phu đến xem cho   ?” Loan Loan nhẹ giọng hỏi.
Ai ngờ Lai Sinh lập tức sợ hãi mà dùng sức lắc đầu.
Nụ   mặt Loan Loan càng thêm gượng gạo, thật vất vả mới đè nén tức giận xuống đáy lòng, nàng  tới  tủ quần áo, mở , từ bên trong tủ lấy  một chiếc khăn tay cũ màu xanh đậm kiểu của nam,  đó dịu dàng  Lai Sinh: “Đệ xem, đây là chiếc khăn tay    từng dùng,  còn nhớ ? Là chị dâu tự tay  cho , trong tủ còn  nhiều bộ quần áo  thích mặc, đều là những bộ đồ mà   chị dâu và ca dẫn   chợ cho  tự chọn màu, chị dâu đều xếp ngay ngắn ở đó cho   đấy. Chờ  thể  khỏe ,   mặc cái nào thì cứ mặc cái đó!”
Sau đó cầm khăn tay từ từ đưa cho ,  càng thêm dịu dàng: “Đệ tới đây, lau mồ hôi ,  xem trán   là mồ hôi kìa.”
Lai Sinh  nàng,  chớp chớp mắt,    về phía tủ quần áo đang rộng mở ở cạnh tường, bên trong tủ, quần áo xếp  ngăn nắp, một  cái  treo lên. Hắn  những bộ đồ đó, trong đó  một bộ màu lam dường như   thích, bên cạnh bộ đó là một bộ áo dài màu xám  thô  cũ mà    vẫn  thích mặc, nhưng   chị dâu  cho  mặc nữa vì chị dâu  là  việc bất tiện, đúng , mỗi ngày   giúp ca   nhiều việc, nhưng mà chị dâu cũng   nhiều, còn mua cho   nhiều món  thích. Thế nhưng  đó   đến một nơi  ,  to, ở đó   nhiều đồ ăn ngon, cũng   nhiều  nhưng tất cả bọn họ  đều  , và bọn họ  hung dữ, cứ bắt   chờ ở một chỗ,  cho  cái ,  cho  cái , dần dần những   càng ngày càng hung dữ hơn. Không chỉ bắt  uống thuốc  đắng  khó uống, mà còn thường xuyên  cho  ăn cơm,   còn đánh .
Nghĩ tới đây, cả  Lai Sinh đều run rẩy, nước mắt lưng tròng  Loan Loan tủi  gọi : “Chị dâu.”
Loan Loan chỉ thấy cổ họng nghẹn đắng, gượng giọng để tiếng  nhẹ nhàng : “Đừng sợ,   về nhà ,  ai dám khi dễ  nữa. Đến đây nào, lau nước mắt .”
Lai Sinh thu hồi tầm mắt, đây đúng là nhà ,  cũng  cầm lấy khăn tay mà cúi đầu xuống, lấy tay áo lau nước mắt giống  , như một đứa trẻ  sợ bẩn.
Hốc mắt Loan Loan  khỏi đầy lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-279-vinh-vien-la-gia-dinh.html.]
“Đệ đói , ca và chị dâu  để dành thịt  cho  đấy!”
Vừa  đến thịt, đáy mắt Lai Sinh   một tia sáng, nhưng  cẩn thận  Loan Loan một  nữa  mới gật đầu.
Loan Loan đặt khăn tay ở cạnh giường,  dịu dàng dặn   xuống, lập tức sẽ  đồ ăn,  đó nàng  khỏi phòng. Ra ngoài nhà chính, Loan Loan ngửa đầu  lên bầu trời quang đãng, mạnh mẽ thở  một .
Biểu hiện đó là vì sợ hãi ? Cả khi  thấy nàng bộ dáng  cũng cẩn thận như .
Loan Loan nổi lửa, đổ thịt cố ý để  từ bữa trưa và phần cơm còn   nồi, coi như cơm chiên thịt ,  xong  tìm chút dưa chua, bưng  cho Lai Sinh. Lai Sinh ngửi thấy mùi cơm thơm ngào ngạt thì tinh thần lập tức tỉnh táo,  lẽ là thấy Loan Loan vẫn luôn  ôn hòa với  nên   mỉm , thoải mái hơn một chút so với khi mới tỉnh dậy. Hắn cao hứng nhận lấy cơm, Loan Loan  lấy chén rót một chén nước đặt  đầu kệ,   ăn như hổ đói, nàng chỉ cảm thấy mũi  chua xót.
Loan Loan dịu dàng : “Đệ ăn chậm chút, đừng nuốt vội,   ai tranh với  cả.”
Sau đó  sang một gian phòng khác lấy mứt quả mua mấy ngày   đặt ở cạnh bát nước: “Chị dâu   thích ăn những thứ , đây là do chị dâu để dành  nỡ ăn, lát nữa  ăn cơm xong  ăn,  ?”
Miệng Lai Sinh vơ đầy cơm, mắt đảo  mặt nàng một vòng,  đó nhẹ gật đầu.
Lúc Lai Sinh ăn xong, Loan Loan vẫn  ở trong nhà chính, mãi cho đến khi   tiếng đặt bát đũa xuống thì nàng mới   thu dọn bát đũa,   với Lai Sinh   khỏi phòng.
Loan Loan  , Lai Sinh lập tức cầm lấy mứt quả  kệ,  tiên cẩn thận nếm thử một miếng,  chua  ngọt, mùi vị  ngon, hơn nữa vì hôm nay dễ dàng  ăn cơm, tâm trạng  dường như  hơn  nhiều, nhưng mà  cẩn thận động đến vết thương  ,  đó đau đến nhếch miệng.
Loan Loan rửa bát đũa xong thì lặng lẽ  ở cửa    Lai Sinh,  đó trở về phòng gọi Bách Thủ dậy,   hành vi kì quái của Lai Sinh  khi tỉnh dậy, Bách Thủ cũng  trầm mặc một lúc lâu, tiếp theo xỏ giày  sang phòng Lai Sinh.
Chờ khi  trở , biểu tình  mặt cũng   hơn đêm qua là bao, xem  Bách Thủ  nhận  thái độ giống nàng.
Trong lòng   bóng ma, nên chuyện  cũng chỉ  thể từ từ. Bất kể  thế nào, bây giờ   tỉnh , từ từ điều dưỡng  thể là . Lúc  Bách Thủ cũng  thể yên tâm  ngoài ,  chỉ  cắt rau cho lợn ngày hôm nay chứ cũng    ruộng xem xét mà trở về nhà luôn.
Buổi tối, Loan Loan cố ý nấu cháo thịt,  lấy thịt thừa buổi trưa thì để  dưa chua xào thịt băm. Cơm của Lai Sinh là do Bách Thủ bưng , Loan Loan sẻ hơn nửa bát đồ ăn cho , Lai Sinh ăn hết hai bát cháo lớn, cơm nước xong cả  cũng  tinh thần hơn  nhiều. Trong ánh mắt  Loan Loan và Bách Thủ cũng  ngẫu nhiên  sự cảnh giác giống như lúc  tỉnh  nữa, chỉ cẩn thận từng li từng tí với hai .