Vương Nguyên Sinh ngẩn   Lai Sinh, đột nhiên đưa tay lên trán , nghi ngờ : “Tiểu tử ngươi    bệnh! Hôm nay  còn bày đặt  đạo lý!” Suy nghĩ một chút,   cảm thấy  đúng: “Với trí thông minh của tiểu tử ngươi,   thể   những đạo lý thâm sâu  chứ, ,   Nhị tỷ và tỷ phu   dạy cho ngươi ?”… Càng nghĩ  càng cảm thấy   đoán đúng, liền  ha hả: “Muốn dạy đạo lý thâm sâu như  cho ngươi tên ngốc ,   tỷ   phí mất bao nhiêu công sức nữa!”
Lai Sinh  nhạt lắc đầu,   tiếp, cũng  tranh cãi!
Loan Loan và Bách Thủ  cạnh cửa    ngây !
Đây vốn   là Lai Sinh!
Bản chất vốn  của Lai Sinh là như thế nào?
Khi thì bình thường, khi  như đứa trẻ, chỉ  thông minh cũng chỉ bằng đứa trẻ thôi,   thể   những lời thâm sâu thế  ? Không thể nào!
Từ khi ông ngoại Lai Sinh mất , Loan Loan vốn  từng thấy Lai Sinh bình thường lúc nào cả!
Bất luận     bao nhiêu lúc  bình thường, nhưng cho tới bây giờ  vẫn  từng  biểu hiện như đêm nay!
Nước đun sôi để quá lâu sẽ sinh  vi khuẩn  thể uống nữa là điều mà Loan Loan thường xuyên  với Bách Thủ và .
Ăn cơm chan canh dễ  đau  dày, cũng là do Loan Loan !
Người sống   cách dưỡng , vẫn là Loan Loan !
Đời    gì vui vẻ bằng tự trọng, đây cũng là những lời Loan Loan thường treo bên cửa miệng.
Còn câu  “ngàn vàng khó mua  tự do” thì Loan Loan cũng mới chỉ  một  với Bách Thủ lúc ăn cơm, với trí thông minh của Lai Sinh vốn sẽ  thể nào nhớ !
Trừ phi, chỉ  một khả năng,  là một  bình thường!
  là  bình thường ?
Loan Loan và Bách Thủ hầu như  dám tin. Nàng hy vọng đây là sự thật,  sợ  chứng thực.
Hai  lặng lẽ trở về phòng, cùng ngẫm  hành động đối lập của Lai Sinh thì thấy quả thật  kì lạ.  thỉnh thoảng biểu hiện của   là một Lai Sinh  hiểu chuyện. Như chuyện hôm nay Vương Nguyên Sinh gặp điều  may,   bình thường   thể   chuyện như .    ở phòng bếp, dù là lời   việc ,  đều tỏ vẻ  giống một  bình thường, thậm chí còn hiểu chuyện hơn  bình thường như Vương Nguyên Sinh!
Hai    giường lật qua lật , cho đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ  !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-316-khac-thuong-2.html.]
Vì ngủ quá muộn nên hai  cũng dậy trễ hơn. Bách Thủ chỉ ăn vội chút cơm nguội  vội vàng chạy đến công trường. Đêm qua đổi ca cho  khác nên hôm nay   chỉ   ban ngày mà cả ban đêm cũng   việc.
Loan Loan  thăm Lai Sinh và Vương Nguyên Sinh, thấy hai đứa vẫn còn đang ngủ, nàng liền xoay   đến phòng bếp nấu cháo. Nàng gắp mấy miếng củ cải ngâm chua trong vại  bát con, thái thành miếng nhỏ,  cho thêm ít sa tế, chút hạt tiêu nữa là xong. Nàng định gọi hai đứa dậy ăn cơm, liền  thấy tiếng bốp bốp chát chát từ trong phòng Lai Sinh truyền đến.
Nàng vội vàng chạy  trong phòng thì thấy một chiếc ghế ngã chỏng vó,  giường hai đứa đang đánh  thành một đám, miệng còn  ngừng mắng đối phương.
“… Ta cho ngươi ngủ giường của  ,  đánh c.h.ế.t ngươi. Ta cho ngươi ngủ…”
“Đồ điên! Hôm qua vẫn còn bình thường, mới sáng sớm  phát điên cái gì hả… Tên ngốc nhà ngươi mau thả . Không thả,  sẽ  khách khí nữa …”
Hai tên đều quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung!
Loan Loan thật vất vả mới tách  hai  , nghiêm mặt : “Dừng tay !”
Sau đó nàng trở về phòng  kiểm tra, may là con trai còn   đánh thức, lúc  mới  . Lai Sinh   giường ôm chăn. Vương Nguyên Sinh  mặc xong quần áo  ở trong phòng. Hai  vẫn đang trừng mắt  !
“Trừng cái gì mà trừng, ai còn  trừng nữa tỷ đây sẽ  lấy cây gậy trong sân hầu hạ tên đó thật !” Mới sáng sớm    yên tĩnh, đêm qua ngủ   hai canh giờ nên trong lòng nàng giờ đang bùng nổ đây.
Cả hai đều sợ Loan Loan nên tách    chải đầu. Loan Loan dựng cái ghế dậy  xuống, đưa mắt  hai , cảm thấy  đau đầu : “Hai đứa  xem rốt cục  xảy  chuyện gì?” Sau đó ánh mắt nàng lặng lẽ chú ý đến Lai Sinh.
Lai Sinh cúi đầu  lên tiếng. Vương Nguyên Sinh chủ động  ,  chi là tức giận : “Không liên quan đến . Đệ đang ngủ ngon lành đột nhiên   đạp một cái, còn bảo  cút .”
Lai Sinh ngẩng đầu lên, thấy Loan Loan đang   liền chột  ngoảnh , chu môi, tủi  : “Ai bảo  dám ngủ  giường của , còn dùng chăn của .”
“Con      thể như , là chính bản  ngươi đêm qua  đưa chiếc chăn  cho ,  còn bảo hãy ngủ  giường với ngươi. Chính ngươi  đồng ý ,   ngủ một giấc   nhớ gì nữa?” Vương Nguyên Sinh trợn trừng mắt. Hắn  thấy lạ tại  đêm qua tên ngốc  tự dưng   bụng như .  là thằng điên. Đêm qua còn bôi thuốc cho , sáng   ngủ dậy  đạp cho  một phát!  là  hãm hại  mà.
Kẻ ngốc  đáng sợ, kẻ điên cũng  đáng sợ, đáng sợ chính là kẻ  điên  ngốc!
Lai Sinh ngơ ngác  , kiên định : “Sao  thể,  mới  để cho ngươi ngủ  giường của , dùng chăn của !”
Loan Loan   ôm lấy chăn thật chặt, đôi chân mở rộng thành hình chữ bát (八) chiếm trọn cả cái giường, giống y hệt một đứa trẻ! Trong lòng nàng  càng thêm hoài nghi, quá kỳ lạ.
Nàng an ủi Lai Sinh hai câu  gọi Vương Nguyên Sinh . Vương Nguyên Sinh sợ   mắng,  đợi Loan Loan mở lời  lập tức oan ức : “Nhị tỷ,    lấy thật mà. Chăn  là tự  đưa cho . Đêm qua  đói bụng,  còn hâm nóng thức ăn cho , vết dây thừng hằn  tay quá đau,  còn bôi thuốc cho . Đệ thật    mới sáng   thành như  ?”
Loan Loan gật đầu,  đó bảo  đến phòng bếp ăn cơm . Thấy    mắng, Vương Nguyên Sinh  bất ngờ, vội  đến nhà bếp. Loan Loan   trở  phòng Lai Sinh. Lai Sinh vẫn còn   giường giận dỗi. Nàng  đến cạnh tủ quần áo,  qua, chiếc chăn hoa  giường mà Vương Nguyên Sinh  dùng  , là chiếc chăn mà Lai Sinh thích. Nàng   đến bên giường, nhẹ giọng : “Không  chỉ là một chiếc chăn thôi , vẫn còn tức giận ?”