Vừa  Tạ Nhàn , Tạ Đại, Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch đều run sợ trong lòng, nhanh chóng cúi đầu thật thấp. Không ai  đánh mất công việc  cả.
Tạ Nhàn   về phía Bách Thủ, mặt  biểu tình : “Thân là đội phó đội tuần tra, tất cả an  ở mỏ đều do ngươi phụ trách. Sau  nếu xảy  chuyện như ,  của đội tuần tra  lập tức ngăn chặn.”
Tạ Đại  những lời  xong trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch âm thầm thở phào.
“…” Ngay lập tức Tạ Nhàn  , trong lòng Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch  nâng lên.
Tạ Nhàn liếc  qua Bách Thủ  lạnh lùng : “Trách nhiệm của đội phó vốn lớn hơn  khác, đến chút chuyện  cũng xử lý  ,      còn dám giao an  của mỏ cho các ngươi. Chuyện hôm nay  sẽ trừng phạt, đầu tiên  phạt ngươi, Dương Bách Thủ, bắt đầu từ hôm nay sẽ cách chức đội phó của ngươi.”
Tiếng   dứt,   liền xôn xao cả lên.
Cuộc cãi  ,  gây rối   chuyện gì,  đến khuyên ngược    phạt. Hình phạt  cũng   phạt nhẹ,  còn chức vụ đội phó mỗi tháng tiền lương  ít  300 đồng tiền.
Vẻ mặt Bách Thủ  hề  chút biến hóa nào, tựa như chuyện   hề liên quan đến .
Tạ Nhàn thấy  thầm hừ lạnh trong lòng, lạnh lùng : “Chuyện ba  bọn họ gây rối hôm nay, bất kể do ai khơi mào, như   , mỏ chúng   đoàn kết, các ngươi  can đảm tụ  gây chuyện,  tuân theo quy định của mỏ. Vì , ba  đều   phạt,  hề  chuyện một  xin  là xong chuyện…”
Nội tâm Bách Thủ sáng như gương, rõ ràng  đang mượn cớ cách chức đội phó của , chắc hẳn trong lòng Tạ Nhàn  sớm  dự tính sẽ  như ?
Sau đó   đều thở dài  dứt. Từ khi mỏ  mở , công việc của Bách Thủ cứ  đổi  ngừng, chớp mắt  lên  đốc công,  đó  thành đội phó, trong nháy mắt   còn gì nữa!
Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch vô cùng áy náy. Bách Thủ  xòa  với họ   chuyện gì,  chức vụ    cũng   cả, giờ  cần  đảm đương  còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cũng bởi chuyện , Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch mới trở thành bằng hữu!
Buổi tối,  khi xong việc trở về, Lai Sinh an ủi Bách Thủ một hồi, còn thành khẩn thề thốt: “Ca,   hết, nếu   ca  thể lên mỏ  việc,   còn   ? Đến lúc đó  liền theo ca, hai chúng  lên núi săn thú cũng . Vả ,   bên ngoài cũng  việc  tương tự, ví như khuân vác chẳng hạn, chúng  vẫn sẽ tiếp tục phong sinh thủy khởi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-366-tieu-nhan-long-quyen.html.]
Bách Thủ vui vẻ : “ . Dù  bây giờ ban đêm  cũng  thể tự lo cho  .”
Loan Loan  nhiều lời như . Nàng chỉ   một câu: “Như  cũng . Không  chức danh chịu trách nhiệm hàng đầu,   đỡ   nhiều, cũng  cần gánh nhiều trách nhiệm, còn  nhiều thời gian về nhà.” Sau đó nâng bàn tay nhỏ mập của Hán nhi lên huơ huơ với Bách Thủ: “Hán nhi,   cha con sẽ  nhiều thời gian về chơi với con, chúng  sẽ  ngoài chơi!”
Con nít  hiểu gì, nhưng  đến   chơi Hán nhi  mừng rỡ, nhóc vung bàn tay nhỏ nhắn lên  ngừng kêu: “Chơi, chơi, chơi!”
Chọc ba  ha ha  quên mất chuyện  vui ban ngày!
Sau đó, khi Loan Loan và Bách Thủ  lên giường , nàng liền phân tích: “… Tạ Nhàn là tên ngụy quân tử,    nên đề phòng  nhiều hơn!”
Bách Thủ nghiêm túc gật gật đầu. Hắn vô cùng đồng ý với lời của Loan Loan!
Tin Bách Thủ  cách chức  tới một canh giờ  truyền khắp nơi. Xế chiều hôm đó, Diêm Sơn tới tìm Tạ Tam, Tạ Tam  trấn an : “… Vốn chức đội phó  giao cho ngươi cũng  thành vấn đề. Với năng lực của Diêm   ngươi tuyệt đối  thể, nhưng hiện Tam thiếu gia , đội tuần tra ngoài đội trưởng   cần đến đội phó nữa, cho nên, ngươi xem…” Tỏ vẻ  khó xử.
Diêm Sơn ngây ngốc hồi lâu   phản ứng. Hắn  hề mong Bách Thủ sẽ  cách chức, nhưng giờ Bách Thủ    nữa, vị trí phó đội trưởng   để trống, giao cho   chẳng    ,  giờ   cần chức đội phó nữa?
“Vậy, , bây giờ   thế nào?” Không cần đội phó, Tạ Tam là đội trưởng,  nhất định sẽ   đùa. Nhìn  các công việc khác ở mỏ, trông than   tự do bằng tuần tra, ngược  còn  chức đốc công trông than.    Dương Phong    nịnh bợ Tam thiếu gia, hơn nữa  vì  chuyện ca ca mới  đến mỏ , so  chắc Tạ Nhàn thích để Dương Phong  việc đó hơn.
 ở mỏ, trừ hai công việc   còn gì để  đổi. Đào than  nhất định sẽ  . Chuyển than cũng là việc tốn sức, dựa  cái gì đổi cả tính mệnh ca ca  cuối cùng chỉ nhận  việc khổ sai?
Diêm Sơn lập tức     gì.
Tạ Tam thấy   nhịn   nhạo  si tâm vọng tưởng, ngoài mặt vẫn tiếc hận an ủi : “Ngươi cũng đừng gấp, từ từ sẽ đến, chắc chắn sẽ …”
Nhìn Diêm Sơn rời , Tạ Tam xoay   tìm Tạ Nhàn, học  chuyện Diêm Sơn tìm  một ,  đó tỏ vẻ đau khổ, bất đắc dĩ : “Vốn   để ý đến , nhưng  bộ dáng  thật đáng thương, cả nhà già trẻ…”
Thấy vẻ mặt Tạ Nhàn dần dần trở nên khó coi,  lập tức đổi giọng, lời  mang theo trách cứ: “  cứ ba ngày hai lượt tới tìm thật  ,    để thiếu gia  mắt. Cho nên nô tài định tìm một lý do đuổi   đấy ạ! Đừng  là  cần chức đội phó, dù cần cũng  đến lượt . Ỷ  chút chuyện ca ca  mà  hạch sách chúng ,  hơn nữa cũng   ,   ạ, thưa Tam thiếu gia?”