“Được, ,  thôi!” Tiên sinh trướng phòng gạch thêm một nét  sổ,  gạch một gạch lên thẻ bài cho  nọ,  đó ông  cầm lấy sổ sách, nhưng Dương Phong ở bên cạnh  thúc giục: “Tiên sinh trướng phòng, vẫn   hoành phi . Câu đối  như , chữ  thế ,   thể thiếu hoành phi  chứ.”
“Được, , !” Tiên sinh gấp sổ sách , vui vẻ  thêm một bức hoành phi cho Dương Phong,  đó  thỏa mãn ngắm  bài thơ do  . Đã thật lâu  đụng tới thơ phú, hôm nay đột nhiên    khác khen ngợi, trong lòng ông vô cùng phấn khích!
Dương Phong cùng  trướng phòng     xuống núi. Sau đó ông  cùng hai mươi mấy công nhân của Tạ gia  ở trong lều. Chia tay  trướng phòng, Dương Phong    đến chỗ Tạ Nhàn hẹn.
Từ xa  trông thấy   đem thứ gì đó cho Tạ Nhàn, chờ Dương Phong đến gần,  nọ  rời . Dương Phong  sổ sách trong tay Tạ Nhàn, : “Đã đem đối chiếu  ạ?”
“Xong .” Tạ Nhàn gật đầu.
Dương Phong   phương hướng  nọ rời : “Thợ mỏ  là do thiếu gia sắp đặt?!”
Tạ Nhàn  mà  .
Dương Phong còn  chút lo lắng: “Thiếu gia đánh tráo quyển sổ khác, nhưng hai bản  bút tích  giống .”
Tạ Nhàn khẽ mỉm ,  chút lo lắng: “Ngươi  Lưu ký trướng bên  ngoài tính sổ sách,  còn  sở trường gì nữa ?”
“Gì ạ?”
“Mô phỏng nét chữ!”
Dương Phong sửng sốt, tiện đà hiểu  vì  Tạ Nhàn yên tâm như thế.
******
Gặt lúa, cấy mạ!
Chờ  khi gặt lúa mạch, đất đai cày xong  tới cấy mạ !
Trước  chỉ  là Mạch Thảo khéo tay,  việc nhà chuyên cần,  nghĩ tới cấy mạ cũng  thạo,  thể sánh cùng Bách Thủ. Trước  Mạch Thảo   tiếng tăm gì, hiện Mạch Thảo cũng   tiếng tăm, nhưng  khi đến nhà Loan Loan  hề  chuyện bởi vì nàng   chút tiếng tăm nào mà    chú ý tới nàng.
Bình thường  vài  luôn tự nhận   việc tài giỏi lúc  cũng  ngăn nổi kinh ngạc: “… Không ngờ cô nương  cũng  giỏi giang nhỉ!”
Loan Loan cũng  : “ , còn lợi hại hơn cả .”
Mẹ Thanh Sơn ghé sát bên tai hâm mộ  với Loan Loan: “Nhị  , nhà cháu  mà    giỏi đến  đấy. Ta thấy việc ngoài đồng   khi một  Mạch Thảo cũng  hết  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-406-lam-mai.html.]
Loan Loan nghiêm mặt, sửa : “Đại nương, thẩm   là  đúng ! Nếu để Mạch Thảo   còn tưởng rằng chúng  thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) cô bé là để nàng  việc. Cho tới bây giờ cháu và Bách Thủ  hề  suy nghĩ   ạ.”
Mẹ Thanh Sơn ha hả : “Biết,  . Chúng  cũng  hai vợ chồng cháu  lòng  mới thu lưu nàng. Ta chỉ tùy tiện  một chút  mà.”
“Đại nương, ăn  thể ăn bậy, nhưng  thì  thể  lung tung  ạ.”
“Được ,  . Ta  .” Mẹ Thanh Sơn liên tục bảo đảm. Sau đó thấp giọng : “Cô nương  siêng năng như ,  mà chẳng  ai ngó ngàng tới, thật là đáng tiếc mà. Mà cũng  trách . Ngay cả chúng  ở cùng một thôn cũng   nàng giỏi giang như , huống chi  khác…” Lại cảm thán: “Cũng là cô nương mệnh khổ, gặp  cha  như . Nếu ở trong nhà danh tiếng khá hơn chút, chỉ sợ sớm    đến cầu  …”
Loan Loan  bên cạnh cũng  đáp lời. Nàng cũng thấy đáng tiếc  Mạch Thảo, nhưng Hương Tú  mất, cần gì suốt ngày cứ trách móc một   khuất chứ.
Rất nhiều  trong thôn cũng  Mạch Thảo giỏi giang, từ một cô nương hướng nội, nhát gan, hiếm khi   ngoài, vô cùng đáng thương, bây giờ  biến thành tài giỏi trong mắt  .
Có lẽ ông trời  mắt, rốt cục bà mối Vương cũng tìm  cho Mạch Thảo một nhà. Bà  cực kì hưng phấn  tới nhà Loan Loan. Vào cửa   hai lời,  bưng một chén nước lạnh rót  miệng,  đó nhấc ghế sang  cạnh Loan Loan.
“… Vô tình   . Vừa lúc ở bên    một tỷ , nên hỏi dùm Mạch Thảo một  chuyện.”
“Không  là  nào?” Loan Loan vẫn hy vọng  thể tìm cho Mạch Thảo một nhà chồng .
Bà mối Vương  : “Ở bên sườn núi Lưu Bình, họ Đàm. Nói đến nhà , cũng  chút quan hệ  thích với Đàm gia  đính hôn với Tuấn Kỳ.”
Nói đến đây, Loan Loan mới nhớ tới,    ngày cưới của Dương Tuấn Kỳ  định  cuối năm ngoái ? Sao mãi vẫn  thấy động tĩnh.
Nhắc đến chuyện  bà mối Vương liền  : “Là do Dương Tuấn Kỳ  thi đỗ, nên  dời  hai năm nữa mới thành , nhưng Đàm gia  chịu. Đã định xong thời gian   thể đổi . Sau  thương lượng đổi thành năm nay, cụ thể lúc nào vẫn  .”
Loan Loan chợt hiểu, thì  là .
 bà mối Vương   xa  một tiếng: “Đây là lời Tuấn Kỳ  với bên ngoài thôi.  dựa theo nguồn tin   , hình như do Dương Tuấn Kỳ  thi đỗ nên Đàm gia  chút hối hận, bảo   miếu bói quẻ,  năm nay nhà bọn họ  nên cưới gả. Cháu  xem lời  gạt  ai chứ? Ban đầu rõ ràng  định xong ngày, giờ    ,   thể như  . Thật  những điều  là do Đàm gia cố ý  trì hoãn,  chờ xem   Dương Tuấn Kỳ  thể thi đỗ   thôi.”
Loan Loan khẽ giật : “Cô nương Đàm gia  cũng  còn nhỏ nữa, nếu đợi thêm ba năm, chẳng …?”
“Cho nên, chuyện  hai nhà còn đang thương lượng  kìa.” Sau đó thần thần bí bí dặn dò nàng: “Ta cũng là  tỷ  bên  , cháu đừng   với ai nha.”
Lại  tiếp chuyện Mạch Thảo.
“Đàm gia   hai đứa con trai. Lão Đại  thành  rồi. Lão Nhị năm nay cũng hai mươi hai, là do vẫn    thích hợp. Điều kiện trong nhà cũng khá. Mạch Thảo  qua nhất định sẽ   chịu khổ túng thiếu. Có điều  đó  kém,   tuấn tú bằng lão đại.”
Loan Loan do dự: “Có gì thiếu kém?”