Lúc ăn cơm, Loan Loan vẫn suy nghĩ xem     là  quá nghiêm khắc  , dù  trí lực của Lai Sinh vẫn là một đứa con nít, nếu  dạy dỗ nó thật  nó sẽ vĩnh viễn như ,   ai còn  thể quản  nó nữa,   ở  mặt nàng thì coi như xong!
Đứa nhỏ  ngay cả cơm tối cũng  ăn, đỏ mắt thở phì phì mà rời , vạn nhất ông nội của Lai Sinh cho rằng nó  bắt nạt thì  đây?
Sau khi suy nghĩ một hồi, ăn xong bữa tối, Loan Loan lấy một cái chén lớn , để đồ ăn  trong đó  bảo Bách Thủ đưa tới nhà Lai Sinh, thuận tiện giải thích một chút.
Lúc  Bách Thủ trở , Lai Sinh về đến nhà thì  ông nội nó mắng một trận, ông Lai Sinh còn  hiểu cháu trai của  nữa ? Nhất định là   chuyện  gì đó nên  bắt gặp. Nó  bẹp dí ở trong phòng một , ăn quả táo mà Loan Loan cho,  thấy Bách Thủ tới cũng  thèm để ý tới .  mà  khi  thấy một chén thức ăn to, thì trề môi chạy  trong phòng bếp lấy bát đũa   bắt đầu ăn!
May là Bách Thủ đưa đồ ăn tới, bằng  tối nay thằng nhóc  sẽ  đói cả đêm.
Bách Thủ liền  nàng đoán mò: “Mặc dù đầu óc nó  bình thường, nhưng vẫn  đói bụng mà.”
Đêm đó Loan Loan vẫn còn nghĩ chuyện Lai Sinh  thật sự giận bọn họ  ? Kết quả mới sáng sớm ngày hôm  nó   chạy tới, giống như   chuyện gì, quấn lấy  lưng nàng đòi ăn, khiến nàng  cảm thán, kẻ ngu cũng , nó sẽ  thật sự nổi giận với ngươi!
Buổi sáng, lấy thịt muối ,   đó mang thịt  ngoài hun. Bách Thủ thì chuẩn  cái giá đỡ để treo thịt lên hun.
Dùng ba cái gậy gỗ đan    dùng dây buộc  thành một cái giá, tổng cộng là  bốn cái như thế, cứ hai cái một đầu, ở giữa thì đặt một cái sào dài,  đó treo thịt lên, ở phía  là một đống nhành cây, châm lửa lên  bắt đầu hun thịt.
Mà Loan Loan  trong phòng bắt đầu  lạp xưởng, lấy ruột gà   rửa sạch sẽ , vót một đoạn ống trúc dài bằng ngón tay giữa, trùm ruột gà lên một đầu ống trúc  vót nghiêng,  nhồi thịt  trong đầu  của ống trúc. Chỗ  nhồi xong  lúc sẽ  trướng khí, chỉ cần dùng kim nhẹ nhàng đ.â.m một vài cái cho thoát khí là . Mỗi khi nhồi thịt  ruột  một chiều dài nhất định thì dùng sợi dây mảnh buộc , như  là  một đoạn.
Bách Thủ hun xong thịt heo liền tới đây  xuống phụ giúp. Lai Sinh thì giống như trẻ con,  xổm ở bên cạnh nghịch. Còn  hỏng hai cái ruột gà, may mà Loan Loan chuẩn  vài cái ruột gà.
Nhồi lạp xưởng  tốn nhiều thời gian,  đến trưa là  xong  bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-63-mai-tu-ban-thit.html.]
Buổi chiều thì lấy lạp xưởng và thịt  hun cùng , lúc đầu mỗi  hun nửa canh giờ, một ngày ba bốn . Về  thì dần dần giảm bớt   hun.
Chỉ cần nghiêm ngặt dựa theo phương pháp , màu của thịt hun sẽ  cực kỳ, mùi vị cũng ngon! Nghĩ đến  tiền lớn sắp đến tay, mấy ngày qua Loan Loan đặc biệt nhiệt tình.
Sau khi  bạc, nhà bọn họ  thể mua chút đồ tết về ,  lâu  ăn trái cây, đến lúc đó xem  quả gì rẻ thì mua một ít về.
Nghĩ tới đây, Loan Loan liền nghĩ đến vườn cây ăn quả của nhà Vương Bảo Sơn.
Mùa đông giá rét, vườn cây đó của nhà   mới trồng  ba năm, vạn nhất cây  hỏng thì   bây giờ?
Về  nàng  chuyện  với Bách Thủ, Bách Thủ : “Ta  nhắc nhở .”
Loan Loan  hỏi : “Chàng  cách phòng chống rét cho cây ăn quả ? Trước đây  từng      thể mặc áo cho những cây ăn quả ở  núi hoặc là bôi trắng.”
Mặc áo cho cây Bách Thủ , nhưng bôi trắng thì    rõ lắm.
Loan Loan liền  cho  : “Nghe   khi lá cây rụng hết, bôi trắng lên   cây  những phòng ngừa  hư hại  mùa đông xuân(*). Hơn nữa còn tiêu diệt  trứng côn trùng   cây và vi khuẩn gây bệnh qua mùa đông. Đồng thời phòng ngừa  thỏ rừng gặm cắn  cây. Nếu như  chút trứng côn trùng phát triển ở   cây,  khi còn  . Đặc biệt qua mùa xuân, chỗ trứng côn trùng   dễ ảnh hưởng tới sự phát triển của cây ăn quả,   chừng đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến cây ăn quả  kết trái ,   xem?”
Bách Thủ nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng  lý, mặc dù  từng  qua phương pháp , nhưng Loan Loan  mặc áo cho cây thì  , cho nên  cảm thấy vợ   như  hẳn là chính xác, liền hỏi  nàng dùng cái gì để bôi trắng.
Lúc      vôi , nhưng  một loại đá vôi nàng ,  khi nung đá vôi, vẫn  biến thành vôi chín thì nghiền nát nó thành vôi bột,  dùng ít nước, thêm ít muối  quét lên  cây.
Khi Bách Thủ  chuyện  cho Vương Bảo Sơn ,    là cảm động,  ngờ Bách Thủ vẫn nhớ chuyện cây ăn quả  của . Lúc trời  mới giá rét,  sẽ buộc vỏ cây lên cho cây ăn quả, nhưng chuyện bôi trắng  vẫn là  đầu tiên  thấy, chuyện cây ăn quả    hao hết tâm tư, chỉ cần  cách biến ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống,  đều  thử.