Hai liền đến nhà trưởng thôn.
Cổng nhà trưởng thôn đang đóng, Thạch Đầu cũng nhà, chỉ Thạch Đầu đang ven đường nhặt đá chơi.
Loan Loan tới kêu một tiếng: “Thạch Đầu.”
Thạch Đầu ngẩng cái đầu nhỏ lên, thấy là Loan Loan lập tức kêu lên sung sướng: “Loan Loan thẩm thẩm.” Sau đó hướng Bách Thủ : “Bách Thủ đại thúc.”
Đều trẻ nhỏ là nguồn vui, âm thanh trẻ con lanh lảnh những gì vui trong lòng hai cũng tiêu tán ít.
Loan Loan xổm xuống nhặt một viên đá lên, híp mắt hỏi bé: “Ô, Thạch Đầu nghịch viên đá hả?”
Thạch Đầu toét cái miệng nhỏ nhắn, gật đầu với Loan Loan.
“Vậy Thạch Đầu ông nội của cháu ?”
“Ngoài đồng ạ.”
Lúc Bách Thủ một bên xoay về phía cánh đồng, một bên với Loan Loan: “Ta ruộng một chuyến.”
“Tốt, gặp thôn trưởng thì với ông chúng chuyện tìm ông, nếu rảnh rỗi hãy gặp chúng một chút.”
Bách Thủ vẫy tay với nàng ý bảo .
Nếu nàng ở đây chờ cũng chẳng ý nghĩa gì, Loan Loan tới một hướng khác.
Nàng xem thấy Dương Nghĩa Trí , đừng là Dương Nghĩa Trí, đến bóng dáng vợ chồng Liên Linh Tử cũng thấy, chỉ thấy lác đác vài bóng trong thôn. Sau đó nàng liền thấy Mai tử đang bận rộn cánh đồng phía .
Mai tử xắn tay áo đến khủy tay đang cuốc đất một mảnh ruộng lớn, bên cạnh là mảnh đất của mấy Trường Thọ. Lúc qua Loan Loan còn chào hỏi với Mai tử.
Đi dạo một vòng cánh đồng cũng thấy bóng dáng Dương Nghĩa Trí , Loan Loan thể gì khác hơn là trở về, kết quả thấy cách thật xa mảnh ruộng phía mấy đang , bên trái là Mai tử, bên là Trường Thọ, phía là Kim Đản và Vương Trường Thọ. Ở giữa còn hai , hai tựa hồ chút quen mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-84.html.]
Đi gần nàng liền thấy rõ là Vương Bảo Sơn và Bảo Sơn. Cách mấy họ cả quãng mà thấy tiếng ồn ào.
“…………..Ta bà già c.h.ế.t bầm thấy kì quái , giúp ai cuốc liền giúp, ngươi quản chắc?” – Đây là giọng của Bảo Sơn.
“Ai quản, đất là của nhà chúng , quản ?” – Mẹ Trường Thọ phục thét lớn.
“Nhà các ngươi?” – Mẹ Bảo Sơn liếc bà hai cái.
Mẹ Trường Thọ một tay chống nạnh bước đến bờ ruộng trừng mắt Mai tử ở ruộng lớn tiếng : “Nàng là con dâu của Vương gia , nàng cũng là của Vương gia , đất còn là của Vương gia chúng ?”
“Là Vương gia các a, ai nhà các . Thôn trưởng của chúng vẫn thường , giúp đỡ những đồng hương, thấy mảnh ruộng lớn như mà Mai tử cuốc đến bao giờ mới xong, ai giúp đỡ nàng, nên mới tới đây giúp một chút, lão bà tử đây là giúp Vương gia các , bà .”
“Phần lớn Vương gia chúng các giúp.”
“Phải , thấy mấy ở ruộng bên ….”
Loan Loan thật sự đau đầu, hai lão thái bà , lúc nào cũng thể gây thế? Mắt thấy đến gần , nàng cũng trở , nhưng phía m.ô.n.g thì một quãng đường bờ ruộng dài nữa mới tới đường nhỏ, thì mấy phía trông thấy nàng , Loan Loan thể gì khác hơn đành kiên trì tới.
Nàng nở nụ , xung quanh, đó ngẩng đầu xa xăm những đám mây, kinh ngạc : “Ô, ngày hôm nay tối , khi nào trời sẽ mưa ….” Sau đó về phía : “Mọi đều bận rộn a.” Đột nhiên như nhớ tới cái gì thì kinh hoảng : “Ôi chao, quần áo của còn phơi trong sân đấy, mau về nhà thu quần áo…”
Không đợi nàng xong Bảo Sơn : “Mưa mưa , mưa thật lớn nhân tiện khiến mấy ruộng ướt hết , xem họ còn trồng cái gì?”
Tiếp đó lớn tiếng : “Vợ Bách Thủ, đừng .”
Loan Loan cứng đờ, khóe miệng xụ xuống.
Mẹ Trường Thọ tiến lên mấy bước kéo Loan Loan về, chỉ Bảo Sơn với nàng: “Con gái , cháu , cháu cũng lão thái bà gì đúng ?”
Loan Loan chăm chăm bàn tay lôi kéo của , quét mắt ở tứ phía.
Thần sắc Mai tử chút lo âu, Vương Bảo Sơn thì khí định thần nhàn bên cạnh, bên Kim Đản vẫn cầm cái cuốc cúi đầu, điều Loan Loan cảm thấy nàng hiện đang vui vẻ lắng bát quái, mà Vương Trường Thọ thì hết lòng khuyên giải với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Hiện tại nhân chứng, cũng mới bà cái gì đó, bà rõ ràng nguyền rủa cả thôn chúng , đây là ruộng cạn nếu ngập nước thì còn trồng cái giống gì? Ta tìm trưởng thôn để trưởng thôn đánh giá phân xử, đem chuyện hôm nay rõ .” Mẹ Trường Thọ lôi kéo Loan Loan về phía nhà trưởng thôn.