Dương Nghĩa Thiên đen mặt, chằm chằm Tuấn Kỳ, những thứ đó thể đáng bao nhiêu tiền chứ, thợ thuyền mấy ngày chứ? Cái thể thuận miệng lung tung ư, trong thôn nhiều thấy mà.
“Cho dù là hai lượng bạc, nhưng ở lâu như cháu thấy chỉ còn cánh cửa là một chút.”
Nghe Bách Thủ đều giữa gian phòng , cửa gỗ mà do một thợ mộc , cũng sơn, đầu gỗ trái nhà cũng là sẵn, trả nhiều tiền công cũng tới một lượng bạc.
“Ta xem trừ cửa còn thể sử dụng, nếu sửa mà thì chắc là quét hồ, cứ như Bách Thủ cho bọn họ một chút trợ cấp nhà cửa liền trả cho Bách Thủ.”
Hiện tiền công thợ mộc còn đến một lượng bạc , khi đó còn rẻ hơn, suy nghĩ một chút Dương Nghĩa Trí : “Cũng dùng lâu liền trả một trăm tiền .” Một câu , vỗ bàn.
“Vậy cũng , nhà tốn hai lượng chỉ trả một trăm tiền?” Mẹ Tuấn Kỳ hét lớn.
Dương Nghĩa Trí đều lười lý với bà, về phía Dương Nghĩa Thiên: “Cửa tuy sửa qua nhưng cũng là tùy tiện sửa , Bách Thủ đem tiền công cửa trả cho vợ chồng ông coi như hợp tình hợp lý, tiền công thợ thuyền sửa sang gian phòng năm so với hiện tại là lợi. Hơn nữa ba cánh đồng nhà ông cũng chiếm chỗ .”
Trong lòng Dương Nghĩa Thiên cũng hiểu rõ, chuyện ruộng đất nhà chiếm lợi, nhà cửa ban đầu cũng dùng bao nhiêu bạc, mới ông cũng tính bán , nhà ông ở mười mấy năm, còn trả tiền, liền gật đầu đáp ứng.
Bách Thủ đối với việc cũng còn ý kiến, lập tức lấy một trăm văn cho trưởng thôn Dương Nghĩa Trí, liếc mấy gian phòng trong viện, với Dương Nghĩa Thiên: “Cha sớm, mấy năm cháu cũng hiểu chuyện, quản chuyện gì trong nhà, cảm ơn đại bá chiếu cố nhiều năm như . Một trăm văn coi như hiếu kính đại bá. Cháu là nam nhân, từ nay về , cháu sẽ dựa chính sức trông nom nhà thật .” Chữ chữ thật lòng, câu câu kiên định.
Lời chính xác, nhưng chỉ là chút đầu óc cẩn thận suy nghĩ là thể hiều ý tứ của Bách Thủ. Cha c.h.ế.t sớm như , các đối với một chút chiếu cố cũng , còn trông nom gia sản nhà thật , đưa cho một trăm văn tiền coi như nể tình của cha , nhưng cho một trăm văn tiền , từ nay về trong viện tử là hai nhà chân chính, chúng tuy một tia quan hệ m.á.u mủ nhưng về mặt tình cảm còn quan hệ gì.
Đây là biến tướng với Dương Nghĩa Thiên, bọn họ chỉ quan hệ đồng hương bình thường, tình .
Trong sân đều dõi mắt theo. Dương Nghĩa Thiên cảm thấy hổ, hoảng hốt! Chỉ đem chuyện giải quyết để những rời !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-93-lay-lai-nha-cua.html.]
Mà Tuấn Kỳ mặt mày sa sầm, khó coi đến cực điểm.
Dương Nghĩa Trí hiểu ý tứ của Bách Thủ, chút gì đó, nghĩ nghĩ cuối cùng cũng mở miệng.
Một phen thảo luận qua đem chuyện ruộng đất cùng nhà cửa xong thì trời cũng tối, hai mảnh ruộng hiện nhà Tuấn Kỳ còn đang gieo giống, chờ thu hoạch xong liền trả cho Bách Thủ, còn ruộng đồi trống hiện thể trồng ngô.
Hai vì hai mảnh đất trống , bởi vì nếu đây thật là hai mảnh ruộng thì ban đầu Dương Nghĩa Thiên sẽ trực tiếp trồng lúa mạch mà đợi đến đầu mùa xuân mới gieo trồng, điều chứng minh hai mảnh đất gieo trồng lúa mạch thì cũng chẳng thu hoạch bao nhiêu.
Cho nên hai vợ chồng tình nguyện chờ thêm một thời gian nữa.
Về phần nhà cửa, nhà Tuấn Kỳ sẽ mấy ngày để chuyển bộ đồ từ nhà bên đến lúc đó sân theo đó mà chia hai, hai triệt để tách . Sau đó Loan Loan tìm trưởng thôn nhà còn nuôi gà, nuôi heo, hơn nữa ba gian phòng chính ngay cả nhà bếp cũng , còn xây nhà bếp, nên mở rộng một chút, đem đất phía chỗ nuôi gà, lợn những thứ .
Dương Nghĩa Trí Loan Loan còn giúp tửu lâu thịt khô nên phản đối.
Lấy nhà cửa coi như xong một chuyện, còn diện sửa sang , hiện hai vẫn cứ ở núi, nhưng ngày mai liền chuẩn hàng rào đem xuống đây chia sân . Đứng trong sân , Loan Loan phát hiện phòng nhiều chỗ sửa!
Đợi trưởng thôn Dương Nghĩa Trí rời , cũng xách băng ghế về nhà. Đều cảm thán chuyện đến lượt chúng mà rơi nhà họ đây! Đồng thời thổn thức dứt nếu như lúc Dương Nghĩa Thiên thể đối xử với Bách Thủ hơn một chút lẽ với tình trạng hiện tại của hai vợ chồng chừng sẽ kéo cả Dương gia lên. Chuyện Loan Loan bán thịt lợn kiếm nhiều tiền cả thôn ai , tất cả đều vô cùng đỏ mắt!
Đi sân sắc trời tối, chửi má nó, thoáng cái một ngày hết nhưng may là xem hết trò !
Chờ khi trong thôn đều về hết, vợ chồng Loan Loan xem xong phòng cũng chuẩn rời thì phát hiện Tuấn Kỳ tay cầm cây chổi cửa mà cánh cổng sớm đóng .
Thấy hai còn từ cổng nhà ngoài, liền lớn tiếng : “Thật ngại quá, bên là nhà , ngoài thì từ cửa nhà mà !”