Chỉ là một quyển sách vỡ lòng, tại đắt như !! Nàng cho rằng nhiều nhất chỉ giá năm sáu trăm đồng bối thôi.
“Bà chủ, ngươi đùa thế……”
“Ngươi giống đùa ?”
Lê Tường: “……”
Bởi vì giống nên mới hỏi đó.
“Quá đắt , mua nổi.”
Thậm chí kể cả khi tiền, nàng cũng nỡ bỏ tiền đó để mua một cuốn sách. Chỉ là sách vỡ lòng thôi mà, nếu mua nàng thể chờ một tháng , tới khi Ngũ Thừa Phong trở , nàng sẽ nhờ dạy nàng.
“Bà chủ, loại sách tranh thì giá bao nhiêu tiền?”
“Không tranh ư? Một ngân bối…… Tiểu nha đầu, ngươi đúng là hàng. Hai cuốn sách mới mang xuống hình minh hoạ cho cả ngàn chữ, khác mua cũng thứ như để mua .”
Trong nháy mắt, cảm xúc của bà chủ mỹ nhân trở nên lười biếng, nàng đặt cuốn sách hình minh hoạ một ngàn chữ lên bàn, đó chẳng buồn nhiều thêm vài chữ, chỉ đơn giản : “Xem .” mà thôi.
Lê Tường mở cuốn sách liếc mắt một cái, đại khái cảm nhận của nàng về nó chính là sách trời, dù nàng cũng chẳng một chữ nào cả. So sánh với cuốn sách hình minh hoạ , đúng là chênh lệch thương tâm.
Một ngân bối…… nên mua ?
Nếu , qua tiệm sách khác xem ? Nàng cứ cảm giác tiệm sách quái quái. Ngoại trừ dung mạo của bà chủ , hấp dẫn nàng, thì giá cả của sách ở đây chính là sỉ nhục sự nghèo khó của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-115.html.]
Ngay tại lúc nàng do dự nên mua mua, thì bà chủ mỹ nhân đang nghiêng dựa kệ sách đằng đột nhiên chuyện.
“Ta thấy ngươi hề trang điểm, đoán rằng trong nhà ngươi cũng giàu gì. Nếu chỉ điểm, khuyên ngươi nên mua.”
Lê Tường chút kinh ngạc, hét giá trời cũng là nàng , mà bụng nhắc nhở cũng là nàng . Dường như nàng cũng quá lạnh lùng như những gì nàng thể hiện ngoài.
Một ý tưởng nhanh chóng nảy lên trong lòng Lê Tường.
“Bà chủ, thể thương lượng với ngươi một chút ? Ta... thuê cuốn hình minh hoạ ngàn chữ , hoặc là ngươi cho trả góp ?”
Thực rõ ràng khi bà chủ mỹ nhân những lời , nàng lập tức sửng sốt.
“Thuê? Trả góp? Nha đầu , ngươi ……”
Đầu óc đúng là linh hoạt.
Dường như nàng đang nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của vấn đề Lê Tường đưa , một hồi lâu mới , tới cầm cuốn hình minh hoạ ngàn chữ : “Thuê cũng , nhưng thể tin tưởng ngươi? Lỡ như ngươi thuê xong cầm sách của chạy , chẳng sẽ thiệt thòi lắm ? Lại tới chuyện trả góp, cái tên quá mới mẻ, ngươi tính toán trả góp thành bao nhiêu , hơn nữa, nếu tới hạn mà ngươi trả thì ?”
“Ta thể mang hộ tịch chứng minh của nhà qua đây cho ngươi xem, đó ngươi ghi địa chỉ , nếu lén lút bỏ trốn, hoặc là hỏng sách, tiền bồi thường, tới lúc đó, bà chủ ngươi mang những tin tức báo quan. Dù hòa thượng chạy nhưng miếu thì , gì thì , thể vì mấy ngân bối mà bán gốc rễ của . Hơn nữa, nhà thuê một gian cửa hàng ở đằng , cũng chuẩn buôn bán lâu dài ở trong thành, thể chạy là chạy ngay ?”
Lê Tường cố gắng dùng những lời thành khẩn nhất để trả lời những câu hỏi của nàng .
“Về chuyện trả góp, thể nhận mức kỳ hạn ngắn nhất là mười tháng, một tháng sẽ trả cho ngươi một ngân bối.”
Nghe xong những lời nàng , bà chủ mỹ nhân gật gật đầu, đó bắt đầu hỏi những vấn đề liên quan.