Hiện tại nàng còn gặp khinh thường như , hơn nữa, phần lớn những tổn thương nàng là những nữ nhân xung quanh.
Nữ nhân cần khó xử nữ nhân khác?
Lê Tường thêm một lát, khi cụ thể điều kiện tuyển với Đường Huệ, nàng mới trở về cửa hàng. lúc bước cửa , nàng biểu tỷ thẹn thùng hỏi một tiếng.
“A Trạch, ủ bột mì xong ?”
A Trạch?? Hai quen với nhanh như ? Rõ ràng buổi sáng bộ dáng của biểu tỷ vẫn còn hổ, mà bây giờ gọi hai tiếng A Trạch . Lê Tường tỏ cực kỳ ánh mắt, nàng trực tiếp hỏi.
“Biểu tỷ, thế nào, vẫn còn bận rộn lắm ? Để ngươi một lát nhé?”
“Không cần cần, bây giờ khách nhân còn ít, vội . Biểu , ngươi bận rộn từ sáng sớm , nghỉ một lát .”
Bị biểu tỷ từ chối, Lê Tường đầu hỏi Lạc Trạch.
“Lạc Trạch, vết thương ở chân ngươi còn khỏi, chịu đựng nổi ? Nếu , ngươi nghỉ ngơi .”
“Không , vết thương ngoài da, đụng tới xương cốt, bôi dược cao, ngủ một đêm hơn nhiều .”
Thấy hai đều nhàn rỗi, Lê Tường cũng chẳng hỏi thêm, nàng đầu qua nhóm lửa nương, hai mẫu nữ ở cùng một chỗ, , khí vô cùng ấm áp.
Quan Thúy Nhi mà chua xót, chịu tang mẫu một năm như Lạc Trạch càng khổ sở hơn, hai đều nhớ tới nương của .
Trong lúc bối rối, hai cẩn thận chạm ánh mắt của , đó hoảng loạn dời tầm mắt để né tránh.
Không hiểu từ lúc bầu khí trong phòng bếp bỗng trở nên khá nặng nề, cũng may, nhanh đó, tiếng hô Lê Giang trở về phá vỡ nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-178.html.]
Sau khi chuyện một nhà tiểu cữu cữu phân gia, Lê Tường nhịn khẽ thở dài nhẹ nhõm một .
Phân gia là quá !
Đừng nghĩ phân gia như thiệt , chỉ cần thể thoát khỏi một nhà cực phẩm , cho dù tay trắng cũng đáng giá.
“Đây là chuyện , chỉ cần tiểu cữu cữu chịu đựng qua đoạn thời gian khó khăn , khẳng định cuộc sống về sẽ từng bước nâng lên.”
Lê Giang lắc đầu, cũng suy nghĩ lạc quan như .
“Hiện tại bọn họ còn cầm khế ước thẻ tre phân gia, chúng vui mừng còn quá sớm. Chờ thêm mấy ngày nữa, trở về một chuyến xem.”
“A……”
Phân gia còn khế ước thẻ tre ư, Lê Tường cảm thấy đang thiếu kiến thức trầm trọng.
“Phụ , tới chuyện đó nữa, một chuyện quan trọng với ngươi đây. Bạch thúc thúc cách vách mới tìm đặt một trăm cân thịt hầm, hiện tại trong nhà chỉ còn một chút xíu hàng, căn bản thể đủ , cho nên ngươi nhanh qua chợ bán thức ăn, mua đủ thịt cần .”
Buổi sáng ngày mai giao hàng , cho nên chiều nay nhất định rửa thật sạch, tới buổi tối cho lên bếp hầm nhừ.
“Ta ngay lập tức.”
Ngay lúc , trong đầu Lê Giang chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đó là bán một trăm cân sẽ kiếm bao nhiêu tiền, thứ động lực , đột nhiên cảm thấy chẳng còn chút mệt mỏi nào nữa. Cầm tiền một cái, lập tức chọn sọt tre vác . Ba mươi phút vác hai sọt tre đầy thịt trở về.
Lê Tường lên xem xét, phần lớn thịt đều thành vấn đề, chỉ là ruột non nhiều một chút.
“Hai sọt thịt chắc cũng một trăm cân. Cũng may sớm, nếu muộn hơn chừng mười lăm phút nữa, chắc là còn thịt mà mua . Một đống ruột non là sạp hàng đủ, ông chủ cửa hàng qua sạp khác mang về.Tường Nhi, thể sử dụng chứ?”