Chỉ cần ngẫm cũng khiến cảm thấy hít thở thông, nàng tuyệt đối trôi qua một cuộc đời như .
Sáng sớm hôm , Quan Thúy Nhi thức dậy thật sớm, khi ninh một nồi cháo ngô, nàng kịp ăn vội vàng mang qua cho phụ mẫu nhà .
Lạc Trạch đang buồn bực, thấy Lê Tường vẫy vẫy tay với , còn đưa cho hai thanh chìa khóa.
“Chờ và phụ mua đồ ăn, ngươi qua giúp mấy nhà biểu tỷ dọn qua cửa hàng bên . Cửa hàng bên đó ở ngay phố đối diện với chúng , nhỏ hơn cửa hàng của chúng một chút, bảng hiệu, bên cạnh là cửa hàng bán đồ chơi nhỏ bằng gỗ, dễ tìm. Ngươi giúp đỡ bọn họ dọn đồ qua xong thì trở về nhé, bên tiểu cữu cữu của thu dọn .”
“Ta hiểu !”
Lạc Trạch hưng phấn nhận lấy chìa khóa, đó lập tức chạy một mạch đuổi theo.
“Hài tử , dạo gần đây thích hơn .”
Quan thị vẫn nhớ rõ mấy ngày đầu tiên khi Lạc Trạch tới cửa hàng nhà bọn họ, cả ngày cứ lầm lì, nếu cần chắc chắn sẽ chịu lời nào, một tiểu hài nhi lanh lợi như mà cả đầy vẻ trầm ngâm, thật khiến lo lắng.
“Trước và chúng , như bây giờ lắm . Chẳng qua chờ thêm hai ngày nữa sẽ chuyển qua bên đối diện việc, nương, ngươi gặp nữa, nhớ thương ?”
“Nhớ thương gì chứ? Người chuyển xa, cách một con sông chứ mấy?”
Quan thị nhéo khuôn mặt nữ nhi một cái, đột nhiên : “Thế nhưng đúng là sẽ nhớ thương nha.”
Lê Tường lập tức hiểu ngay ý tứ của bà, nàng cũng nở nụ theo.
Ăn xong bữa cơm sáng qua loa, Quan thị cũng chịu yên, bà lập tức lên lầu mang tất cả vải bông mua , chuẩn khâu quần áo mùa đông cho trượng phu và nữ nhi . Còn đôi phụ nữ nhi nhà Lê Giang đẩy chiếc xe đẩy nhỏ chợ bán thức ăn.
Hai trăm cân thịt hề nhỏ chút nào, nếu bỏ chúng lên xe đẩy tay, hai bọn họ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mắt sắp tới sạp bán thịt quen thuộc, Lê Tường cũng đang chuẩn chào hỏi, kết quả thấy phụ nhà trực tiếp thúc xe đẩy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-232.html.]
“Phụ , nhà chúng thường xuyên mua thịt ở sạp bên ư?”
“Không, từ lâu mua bên đó .”
Lê Giang đè thấp chút thanh âm : “Lúc với ngươi, sạp bán thịt bên đúng là giá rẻ thật, nhưng nhà bán nhiều thịt lợn chết, cũng kéo từ chỗ nào về, nhưng dám ăn.”
Thịt lợn chết……
Lê Tường cảm thấy buồn nôn, chắc chắn thịt đó lấy từ những con heo bệnh chết. Đã mà còn dám mang bán, ông chủ quá thiếu đạo đức.
“Không ai chú ý tới chuyện ?”
“Nghe bên bọn họ . Ngươi nha, đừng nhọc lòng lo lắng mấy chuyện đó, một việc, bình thường như chúng thể động tới.”
Lê Giang đẩy xe tới một quầy hàng tương đối hẻo lánh mới ngừng .
“Lão Nguyên, tới kéo thịt!”
“Ai! Ta với ngươi , bao nhiêu sẽ cho đưa qua bên đó, mà ngươi vẫn cố kéo xe qua đây.”
Một đại thúc mập mạp tỏ vẻ cực kỳ nhiệt tình chào hỏi với Lê Giang, chào hỏi xong, mới phát hiện Lê Tường.
“Đại Giang , chắc đây chính là nha đầu nhà ngươi? Lớn lên thật đúng là xinh .”
“Chào Nguyên thúc thúc……”
Lê Tường chỉ đơn giản chào hỏi một câu, đó lập tức lên xem xét thịt heo của vị Nguyên thúc thúc .
là nguyên liệu nấu ăn tươi ngon mới mẻ nhất, phụ nàng tinh mắt, thế mà mắc lừa. Nếu vấn đề gì, hiện tại nàng cũng tiện phát biểu ý kiến.