Chẳng qua chuyện cắt đứt mối quan hệ ruột thịt …… Cần tìm Lạc Trạch một chuyến mới .
Trong lòng Ngũ Thừa Phong quyết định, khi ghi nhớ thật kỹ vị trí của tòa nhà , tìm hiểu một phen nơi việc hiện giờ của Ngũ Đại Khuê.
Hoá hiện tại đối phương thăng chức lên nhị chưởng quầy của tiệm vải Lộ thị, khó trách tên tiền đặt mua tòa nhà lớn như trong thành.
Bên trong đó khẳng định vẫn còn ít những chuyện khúc mắc loanh quanh lòng vòng, chỉ là hiện tại thời gian để từ từ hỏi thăm.
Sau nửa canh giờ, Ngũ Thừa Phong trở trong tiêu cục, bộ quần áo bình thường mặc, đó trong sân thao luyện và đánh chừng ba mươi phút với mấy .
Chờ khi đánh xong, chẳng những quần áo bẩn thỉu hơn ít, còn rách toạc thêm vài đường, cũng thêm ít vết thương mới.
Hơn nữa, những vết thương cũ để do áp tiêu còn lành hẳn, hình tượng coi như chồng chất vết thương.
Hắn dùng dáng vẻ tới cửa của Lê Gia Tiểu Thực, doạ cho Quan thị một trận, suýt chút nữa bà định báo quan.
“Không , ! Quan thẩm, chỉ một vài vết thương nhỏ trong thời điểm thao luyện với các tiêu cục thôi, chút xíu chỉ cần dưỡng thương vài ngày là khỏi mà. Các ngươi cứ việc , tới tìm Lạc Trạch.”
“Tìm ?”
Lạc Trạch đầu xin chỉ thị, thấy Lê Tường gật đầu, lúc mới theo Ngũ Thừa Phong cửa .
“Tìm chuyện gì?”
“Tìm ngươi mượn bốn, năm ở trấn . Chắc chắn ngươi vẫn biện pháp để liên hệ với bọn họ, hoặc là cho một cái tín vật cũng .”
Ngũ Thừa Phong cầm một trăm đồng bối đưa cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-236.html.]
“Đây là thù lao cho ngươi, còn mấy khác của ngươi, cũng cho mỗi bọn họ một trăm.”
Lạc Trạch hề nhận, ngược nhíu chặt hai chân mày.
“Mấy đó của đều là lưu manh, là lưu manh đó, ngươi tìm bọn họ gì? Chẳng lẽ ngươi chuyện ?”
Ngũ Thừa Phong trừng một cái.
“Ta chỉ nhờ bọn họ diễn một vở kịch nhỏ thôi, bảo đảm rớt một cọng lông nào. Một canh giờ là xong , đó nhẹ nhàng lấy một trăm đồng bối. Nếu ngươi nguyện ý liên hệ quên , tìm khác cũng .”
Dứt lời, Ngũ Thừa Phong bộ thu tiền . Kỳ thật Lạc Trạch vẫn cảm thấy thể tin tưởng nhân phẩm của Ngũ Thừa Phong, vì vội vàng cầm một trăm đồng bối tay.
“Nói nhé, chỉ thể giúp ngươi tìm bọn họ, còn bọn họ nguyện ý diễn cái gì đó thì bảo đảm .”
“Được! Ngươi cho cái tín vật, tự tìm bọn họ.”
Lạc Trạch nghĩ một lát mới cởi xuống dây thừng cổ xuống, lấy ba chiếc chìa khóa.
“Đây là chìa khóa nhà cũ của . Ngươi mang nó giao cho Trúc Thất, bảo bọn họ đừng lang thang khắp nơi, qua nhà ở . Còn nữa, bọn họ tìm việc đắn mà , cố gắng sống sót. Chờ qua năm mới sẽ trở về gặp bọn họ.”
Ba chiếc chìa khóa nho nhỏ nhưng bằng gì mà nặng nề.
Ngũ Thừa Phong cẩn thận cất chúng trong lòng ngực, đó nghiêm túc hứa hẹn sẽ chuyển lời giùm . Lúc Lạc Trạch mới nơi một đám của thường tụ tập.
Đã tin tức cần, Ngũ Thừa Phong cũng nôn nóng tìm thuyền trở về trấn, bởi vội vàng tạm biệt mấy Quan thị luôn.
“Hài tử gì mà hấp tấp như ? Chẳng bận rộn chuyện gì nữa. Cả đầy vết thương lớn nhỏ, thèm xoa thuốc vội vàng , thật là… chọc đau lòng.”