Sau đó Quan Thuý Nhi dùng khăn ấm đơn giản lau qua phần m.á.u dính bên cạnh miệng vết thương.
Sau khi lau sạch sẽ vết thương ở chân Lê Tường cũng còn kinh khủng như hồi nãy nữa. Chỉ là m.á.u vẫn cứ chảy, và một ai dám động miệng vết thương.
Mãi cho đến khi Lê Giang mời lang trung về tới, mở hòm thuốc, lấy thuốc bột xử lý, đó băng bó miệng vết thương cho nàng.
Lúc cẳng chân Lê Tường băng bó như một đòn bánh tét, đừng tới chuyện xào rau, ngay cả lên cũng nổi. Sau đó, cần Lê Tường , Lê Giang hạ hơn phân nửa những thẻ bài thực đơn tường xuống.
“Hôm nay chỉ món ăn từ bột mì thôi,Tường Nhi, ngươi đừng cậy mạnh, cứ nghỉ ngơi cho vết thương khỏi hẳn hãy .”
“Ta……”
Đau quá, động một chút miệng vết thương đau thấu tim. Lê Tường chỉ thể từ bỏ, ngoan ngoãn lời phụ .
Chỉ là nàng chịu ở một lầu, chắc nàng nghẹn c.h.ế.t mất.
Quan thị cũng hết cách với nàng, bà chỉ thể để nàng gần xem nhóm lửa.
Ngũ Thừa Phong theo lệ thường tới đây ăn bữa sáng, chỉ là lúc tới tiểu nhị mới tuyển của cửa hàng đang giải thích với khách nhân lý do vì hôm nay thẻ bài thực đơn tường thiếu mất một nửa.
“Bởi vì nữ đầu bếp món xào trong cửa hàng chúng thương, tạm thời thể xào rau . Cho nên hôm nay cửa hàng chỉ cung ứng những món từ bột mì, hy vọng các vị khách quan thông cảm.”
Vừa tới đoạn nữ đầu bếp thương, trong lòng Ngũ Thừa Phong run rẩy một chút, lập tức đầu vòng đằng bếp gõ cửa.
“Quan thẩm, bên ngoài Tương nha đầu thương, nàng ?”
“Nàng ư? Buổi sáng nàng nghĩ ngợi cái gì, lúc dẫm lên cầu thang trượt chân nên lăn từ lầu xuống. Cũng may khi rơi xuống nàng mặc áo tơi nên xảy chuyện lớn, điều chân va đập nên rách một đoạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-289.html.]
Lê Tường bên cạnh bà hổ , nàng cũng bổ sung thêm điều gì.
Ngũ Thừa Phong biểu tình đau nên lời và gương mặt trắng bệch của nàng cũng đại khái hiểu chuyện.
Hắn hỏi thêm điều gì nữa, chỉ trong phòng bếp thêm một lát lập tức trở về tiêu cục.
Ngay khi về tiêu cục, bắt đầu lật tung nơi lên.
Hắn vẫn nhớ đây khi luyện võ cùng các sư tiêu cục, cẩn thận để thương nặng.
Lúc tiêu đầu Chu cho một lọ thuốc trị thương. Hiệu quả của bình thuốc trị thương chỉ hơn thuốc trị thương bình thường một chút, nhưng tác dụng giảm đau thật sự lợi hại.
Khi đó đau như , nhưng khi xoa thuốc , cảm giác đau đớn trực tiếp giảm hơn phân nửa, Đại Lưu mượn, nhưng lúc đối phương trả về cất nó ở ?
Ngũ Thừa Phong lật bộ giường đệm lên cũng tìm thấy, đành sân thao luyện lôi Đại Lưu ngoài.
“Đại Lưu, bình thuốc của ?”
“Thuốc gì cơ?”
“Là cái bình màu đen chứa loại thuốc xoa lên miệng vết thương lập tức giảm đau đó.”
Đại Lưu bỗng giật hiểu , đó kéo vạt áo : “Vẫn còn ở đây , vẫn còn mới nguyên. Vừa luyện tập với Lý Tử, đánh hăng m.á.u một chút, nện chỗ nào mà đau quá, cho nên mới lấy dùng. Sao, ngươi cần ư?”
“Hỏi vớ vẩn, cần thì tìm ngươi hỏi gì?”
Ngũ Thừa Phong đạp nhẹ cho Đại Lưu một cước, đó xoay tìm tiêu đầu Chu. Vừa hỏi tên loại thuốc xong, trực tiếp tới dược phòng mua một bình thuốc mới.
Ngay cái lúc cầm bình thuốc đang hớn hở tới Lê gia, bước chân của bỗng dần dần chậm .