“Đại bá, chẳng mấy khi tới thăm nhà, nhà các ngươi nên nấu cơm trưa ngon lành, phong phú một chút ?”
Trong lòng phu thê Quan lão đại lập tức run rẩy một trận.
Phong phú? Phong phú cái gì? Tại phong phú?!
“Việc … Tiểu Lạc , nhà chúng chỉ thôi. Bây giờ lên trấn mua thịt cũng kịp , chỉ thể tùy tiện ăn vài món đơn giản, nếu ngươi ăn quen thể trở về ăn.”
Chu thị hướng ánh mắt đầy trông mong chờ Lạc Trạch mở miệng trở về trấn.
Lạc Trạch dễ dàng tống cổ như ? Hắn trực tiếp kéo hai tới cửa chuồng gà.
“Đại bá nương thật khiêm tốn, nhiều gà như còn điều kiện nhà . Trong đám chỉ cần tuỳ tiện thịt hai con là . Cũng cần các ngươi tay, cứ để mấy chúng tự .”
Dứt lời, ba bọn họ xắn tay áo lên, nhào chuồng gà, khiến đám gà trong chuồng sợ hãi quang quác quang quác kêu ngừng. Trúc Thất cùng Nhị Sinh động tác nhanh chóng bắt hai con gà, lôi ngoài trực tiếp vặn gãy cổ.
“A a a!!! Gà của !!”
Chu thị vội tới mức hai mắt đỏ bừng, bà đang lên cướp hai con gà, Lạc Trạch trừng mắt doạ trở về.
“Làm ? Các ngươi dám lén lút chuyện mai mối nương tử tương lai của cho khác ở lưng , ăn của nhà các hai con gà?”
Lời giống hệt một chậu nước đá dội từ đỉnh đầu phu thê Quan lão đại dội xuống.
Quan lão đại mở miệng , nhưng bình tĩnh nổi, giọng lập tức trở nên lắp bắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-454.html.]
“Tiểu, Tiểu Lạc, , lời ngươi từ , là ai , bịa đặt!”
“Chắc chắn bịa đặt , Vương bà bà là hàng xóm ngay cạnh nhà, lớn lên từ nhỏ.”
Lạc Trạch lạnh sắc mặt đôi phu thê , đúng là còn xuất sắc hơn .
“Đại bá , tâm tình của hiện giờ lắm. Vốn dĩ cưới một tức phụ về nuôi , tại khó khăn như ? Các ngươi hôn sự của thất bại, , về sẽ ăn nhờ ở đậu tại đây. Thế nhưng mấy con gà còn đủ, nhớ ngày mai mua thêm mấy con về cho .”
Hai mắt phu thê Quan lão đại tối sầm , bọn họ chỉ ngất cho xong chuyện thôi. Thế nhưng ngất , bọn họ đành trơ mắt hai tên lưu manh khác phòng bếp, khoáng loạn bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn của nhà bọn họ. Trong đó còn sót nửa bình mỡ heo, những thứ đó chẳng khác nào mệnh căn* của Chu thị.
*nguồn gốc của sinh mệnh, cũng trường hợp chỉ yêu thương nhất.
“Các ngươi mau dừng tay!”
Chu thị tiến lên cướp lấy bình mỡ heo của đè thấp thanh âm giận dữ hét: “Các ngươi dám ăn cướp giữa ban ngày! Coi chừng báo quan!”
Lạc Trạch chẳng buồn bà , trực tiếp xuống mặt Quan lão đại, chằm chằm : “Đại bá, các ngươi báo quan, trùng hợp quá, để quan lão gia qua đây phân xử một phen. Đại phòng phân gia dám bán cô nương nhị phòng. Ta thì ? Ta chính là cô gia Tường lai tới cửa thăm hỏi nha. Theo lý, nhà các ngươi nên chiêu đãi chúng , gặp quan cũng sợ.”
Quan lão đại ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, rõ ràng trời đang lạnh mà trán toát đầy mồ hôi.
Báo quan? Chắc chắn báo quan, ăn cái gì ? Nhiều nhất chỉ bóp c.h.ế.t hai con gà, căng cùng lắm thì nhà bọn họ bồi thường mấy đồng bối.
sẽ khiến chuyện bọn họ bán chất nữ truyền bên ngoài, còn chọc mấy tên du côn , ngày chắc chắn nhà cửa yên .
Suy cho cùng, cũng sợ, bởi trực tiếp cướp lấy bình mỡ heo thả bệ bếp.
“Đi! Mang gà cho mấy Tiểu Lạc ăn!”