Một đám ăn xong còn quên mút hai cái phần vỏ tôm bóc .
Không đến mười lăm phút thời gian, mâm chỉ còn một chút xíu tỏi băm nhuyễn.
Những cũng ăn ít tỏi nhuyễn!
“Quá thơm, ăn quá ngon!”
“Biểu , khẳng định tôm hùm đất sẽ bán chạy cho mà xem!”
Mắt Quan Thúy Nhi sáng lấp lánh, nàng đĩa tôm hùm đất bằng cái thèm. Nàng thật sự ngoài ý , thể tưởng , loại tôm vỏ đỏ gặp nhiều ở ngoài ruộng hương vị thơm ngon bậc .
Trước nàng cũng từng ăn món , tới chuyện khi ăn nó sẽ dính đầy một miệng đất cát tanh hôi, khi ăn xong còn tiêu chảy nữa.
Lúc nhà bọn họ tiền xem bệnh, đều tự chịu đựng vài ngày, cho nên từ đó trở , nàng bao giờ dám ăn thêm một nào nữa.
Không nghĩ tới, khi rửa thật sạch sẽ, xào chúng nó lên sẽ thơm tới mức .
Bàn tay biểu thật sự năng lực biến những thứ phế phẩm thành bảo vật.
“Nếu thích ăn, chúng xào thêm một khay to nữa.”
Lê Tường qua chỗ A Thất và Nhị Sinh lấy thêm nửa chậu tôm hùm đất rửa sạch sẽ mang chúng tới phòng bếp.
Ngày mai bán chủ yếu là món tôm hùm đất xào tỏi nhuyễn và tôm hùm đất tê cay, cho nên hôm nay nàng nhất định dạy xong mấy nàng cách hai món .
“Vừa là món tôm hùm đất tỏi nhuyễn, các ngươi đừng chỉ lo ăn, nhớ kỹ cách món , chút nữa sẽ kiểm tra đó.”
Hai tỷ Đào Tử lột vỏ tôm hùm đất tay xong, vội vội vàng vàng ăn chúng nó chuyên tâm xem sư phụ nhà xào tôm hùm đất.
“Làm món tôm hùm đất , thứ cần chú ý nhất chính là tiết kiệm. Chẳng những tiết kiệm dầu, còn tiết kiệm phối liệu nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-524.html.]
Lê Tường xong, đổ nhiều dầu trong nồi. Chờ tới khi dầu nóng lên, nàng trực tiếp trút tôm hùm đất trong nồi, nửa chiên nửa xào.
Thanh âm bùm bùm còn ồn ào hơn bất kỳ những xào rau nào khác. Chờ khi chiên chúng nó đủ tiêu chuẩn , nàng lập tức vớt tôm hùm đất lên.
Lúc trong nồi chỉ còn một chút dầu, Lê Tường tiếp tục ném chút gừng tỏi ớt cay , xào cho thơm, đó mới bỏ chỗ tôm hùm đất vớt về nồi, xào chung với phối liệu như những món xào bình thường khác.
“Rượu gia vị cũng cần bỏ một chút, cả nước tương nữa, lượng một mâm, chỉ cần cho hai muỗng tương thôi.”
“Ừm ừm!”
Mấy Đào Tử đều thật nghiêm túc, ghi nhớ cũng cực kỳ nghiêm túc.
Một nồi tôm hùm đất tê cay thành nhưng bọn họ suy nghĩ nếm thử, chỉ chằm chằm cái rổ tôm hùm đất của A Thất và Nhị Sinh, mang trong bếp thử xem.
Lê Tường cũng mặc kệ bọn họ, bọn họ càng học nhanh, nàng càng bớt lo lắng. Nàng lấy khay tôm hùm đất tê cay ngoài, cho nương và đại tẩu nếm thử.
Tôm hùm đất dinh dưỡng phong phú, cho thai phụ ăn cũng vấn đề.
“Tiểu , tôm hùm đất màu sắc thật , vui mắt, đại khái một mâm sẽ bán với giá bao nhiêu tiền?”
“Này……”
Lúc Lê Tường mới nhớ nàng cũng phụ thu bao nhiêu tiền một cân tôm hùm đất.
“Phụ , ngươi gom tôm hùm đất với giá bao nhiêu tiền một cân?”
Lê Giang đang nhai một con tôm hùm đất, miệng còn bóng mỡ, lập tức : “Bốn đồng bối một cân, thế nhưng hôm qua thoả thuận xong với Cừu thúc ngươi , về thu cái gì, đều chiếu theo giá gốc, tăng thêm một đồng bối mua cho . Cho nên ngày mai sẽ là năm đồng bối một cân.”
“Năm đồng bối……”
Giá cả ngoài dự kiến của Lê Tường, thấp, tồi tồi.