“Thúc , đám của nam bắc, trở về đều mang theo sát khí, tới tham gia tiệc vui, dường như lắm ?”
Ngũ Thừa Phong hiểu quy củ ngày lễ quan trọng , sợ trong đó chút kiêng kị. Mãi tới khi Quan Phúc xác định vấn đề gì, mới rời khỏi tửu lầu.
Nói thật, giơ lưng chắn sóng gió kiểu , chính là sở trường của đám tiêu cục bọn họ.
Thấy Ngũ Thừa Phong trở về gọi , trong lòng Quan Phúc yên hơn phân nửa.
Chỉ vì trái với đạo hiếu mà bất đắc dĩ qua mời lão nương, chẳng qua trong lòng cũng sợ lão nương nhà gây chuyện, nên mới nghĩ tới kế sách . Chưa tới mất mặt, lo nhất là chọc phiền toái cho tỷ tỷ và tỷ phu.
“Phúc Tử thúc, tiểu chủ nhân kêu ngươi qua đằng một chút.”
“A! Đã .” Quan Phúc xoa xoa mồ hôi trán, chạy nhanh bếp.
Tiệc vui tổ chức chính buổi tối, nhưng bàn tiệc giữa trưa cũng thể qua loa, hơn nữa còn vài loại món ăn cần chuẩn từ sớm, cho nên lúc một đám trong phòng bếp vội tới mức chân chạm đất.
Quan Phúc tới cửa còn kịp chuyện với Tương nha đầu, thấy tỷ phu ở trong sân vẫy tay với .
“Phúc Tử, bọn họ đều tới ?”
“A, đều lên lầu , để chưởng quầy Miêu dẫn bọn họ lên. Tỷ phu, ngươi đỡ hơn chút nào ?”
Lê Giang gật gật đầu, kéo cữu cữu nhà qua một bên.
“Vết thương của nữa , chuyện bên trong tửu lầu xử lý, ngươi việc khác . , lúc tỉnh tỷ của ngươi tứ oa trở đúng ? Ngươi tìm một nào đó bảo qua tiêu cục một chuyến, kêu tứ oa gọi đám bên đó qua đây ăn tiệc .”
Quan Phúc: “……”
là một nhà, suy nghĩ giống y chang .
“Tỷ phu, tới, cũng với chuyện , trở về gọi .”
Hai hổ , bọn họ đều ẩn ý đằng hành động .
“Vậy , ngươi việc của , chuẩn một chút qua đằng quan sát.”
Lê Giang xoay trở về phòng của , một bộ y phục mới màu đỏ nâu. Hắn gương mặt tràn đầy tinh thần trong gương, thầm nghĩ hiện giờ là tuổi, gia đình hoà thuận, tiền bạc lo, cho nên chẳng tiếp tục dây dưa tới những chuyện ân oán vụn vặt lông gà vỏ tỏi ngày xưa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-597.html.]
Mẹ vợ gì vẫn là vợ, lễ tiết thể thiếu , vẫn nên ngoài gặp bọn họ một .
Suy cho cùng bà vẫn là ruột của tức phụ . Mấy năm nay tuy bọn họ khiến nhà tức giận bao nhiêu , nhưng tính , bọn họ cũng chuyện gì kinh khủng tới mức trời thương, đất tha.
Đã , một nhà bọn họ gây chuyện gì cũng chẳng kiếm chác món hời nào từ tay hết.
Hôm nay là ngày vui của Thúy Nhi, nếu nhẫn nhịn thì cũng vui lòng nhẫn nhịn.
Lê Giang chuẩn xong xuôi là trực tiếp phía sảnh lớn, hỏi chưởng quầy Miêu mới đối phương dẫn lên phòng bao lầu ba .
Cũng đúng, phòng bao sẽ hơn nhiều.
“Ta lên một cái. Chưởng quầy Miêu, chốc lát nữa nếu tứ oa dẫn tới, ngươi trực tiếp đưa bọn họ lên lầu . Đừng nhận lễ vật với tiền của bọn họ.”
“Ta hiểu mà, hiểu mà.”
Đều là một nhà, thu tiền thu lễ vật gì?
Chưởng quầy Miêu cũng ngầm hiểu.
Dặn dò xong chưởng quầy Miêu, Lê Giang mới lên thang lầu, khi hít sâu hai , lấy can đảm bước lên lầu ba.
Những đang bận rộn vô cùng trong phòng bếp chuyện xảy bên ngoài.
Từ sáng sớm hôm nay, bọn họ bắt đầu bận rộn , rửa tôm, kẻ sạch cua, thời gian mà hóng chuyện nữa.
Lê Tường chủ bếp tự nhiên càng bận hơn. Đặc biệt là món ăn chính của ngày hôm nay, trình tự chuẩn phức tạp đến mức cần giành tới ba vị trí bệ bếp mới thể thành.
“Sư phụ, ngươi kiểm tra canh hầm xem , cảm giác khá vặn .”
Lê Tường đang xử lý bong bóng cá, Yến Túc lập tức bỏ thứ tay, kiểm tra một chút
Trong hai cái nồi lớn bếp ninh đồ ăn bình thường, bên trong đó là phần canh loãng lấy từ bộ gà, vịt, xương sườn heo hầm nhừ.
Từ sáng sớm, bọn họ bắt đầu hầm, đến bây giờ cũng gần hai canh giờ , bởi . mở cái nắp ngửi thấy từng đợt từng đợt mùi thịt nồng đậm xông mũi.
“Khá vặn đó, bịt bệ bếp , A Túc ngươi lấy sò khô và bào ngư khô ngâm từ qua đây.”