Xuyên Về Cổ Đại: Mang Theo Hệ Thống Làm Giàu - Chương 287: Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:23:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy rằng hiện tại Bắc địa tự do hoạt động, nhưng phỏng chừng vẫn nhạy bén với những chuyện . Không thấy Phụng Vương cũng dám hành động gì quá lớn ?

Đều bí mật hành động cả thôi.

Chung Tứ thở dài: “ , mắt chỉ thể chờ, chúng phóng tầm mắt xa một chút, theo dõi hướng của bốn phía.”

“Gần đây Nhị Sơn thúc đang nghiên cứu hỏa súng. Trong những ngày tới, chúng chỉ cần cẩn thận một chút, hành động khiêm tốn, chuẩn đầy đủ. Đến lúc đó thể tích lũy lâu dài chờ đợi thời cơ, nổi một tiếng trống tinh thần hăng hái hơn rời khỏi cửa nhà.”

Tảo Nhi suy tư một lát : “Thật , gần đây còn một vài ý tưởng mơ hồ, khá lớn mật…”

Lớn mật?

Chung Tứ lập tức : “Tiểu nhân rửa tai lắng .”

Tảo Nhi liền : “Lúc khi xem chương trình Đêm hội mùa Xuân, trong chương trình từng xuất hiện một chiếc xe đạp. Lúc đó Phương Tiên Nhi , chế tạo xe đạp cần nhiều điều kiện, ví dụ như vật liệu đặc biệt, ví dụ như đường bằng phẳng.”

“Mà hiện giờ, đường xi măng trong thành chúng trải nhựa cũng xấp xỉ , vô cùng trơn nhẵn. Thép bền gỉ cũng , linh kiện dùng để xe thành vấn đề, chỉ còn thiếu một thứ mấu chốt.”

Chung Tứ nhanh chóng bắt kịp: “Ý của ngươi là, cỏ cao su?”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Trong lòng khi Tảo Nhi đến chuyện , khẳng định chỉ đơn thuần xe đạp.

“Chẳng lẽ ngươi ý định gì đó với Biên Thành ?”

Lời dứt, tuy rằng chuẩn tâm lý, nhưng Chung Tứ vẫn kinh hãi vì sự lớn mật của Tảo Nhi.

Tảo Nhi gật đầu.

Thời gian chuyện với Chung Tứ thoải mái.

Cỏ cao su chỉ ở vùng biên giới.

Phía biên vực bên chỉ dân tộc Tác-, còn dân tộc Hồi Hột. Hai tộc từng tổn thất lớn trận đ.á.n.h với tiền triều, từ đó luôn một mực bồi dưỡng nên trong suốt một thời gian dài cũng động tĩnh gì lớn, chỉ một vài xích mích nho nhỏ.

Nội loạn trong triều còn lo xong, hơn nữa Đô Thành ở Nam địa, nên việc phòng thủ Biên Thành ở Bắc địa cũng nới lỏng hơn.

Ngược canh phòng vô cùng chặt chẽ ở ranh giới Nam Bắc.

Có lẽ những đó sẽ chú ý tới động thái lạ thường ở Bắc địa, nhưng dù thảo nguyên và biên vực cách bao xa nữa, những gì bọn họ thể thấy cũng hạn.

Điều cũng tạo thêm một ít sơ hở để thừa cơ chui .

Chung Tứ chần chờ hỏi: “Ngươi trực tiếp đ.á.n.h phục ngoại tộc, đó dựa lực lượng của bọn họ tấn công một mạch về phía Nam ?”

Tuy ngoại tộc dũng cảm thiện chiến, nhưng phía bọn họ cũng trang mỹ, thêm trận pháp của Phương Tiên Nhi và hỏa khí các loại. Hơn nữa địch ngoài sáng trong tối, tìm cơ hội để đ.á.n.h cho trở tay kịp, ắt là phần thắng cũng lớn.

Tảo Nhi lắc đầu, : “Trong Đêm hội mùa Xuân một bài hát tên là ‘Cát Tường Tam Bảo’. Lúc đầu đều cho rằng đó là ngôn ngữ độc đáo của Phương Tiên Nhi. Cho đến khi Mộc Kỳ Nhĩ đến, đó là tiếng của dân tộc Tác-, bởi con bé cũng , Phương Tiên Nhi chính là sự bất tử, là tín ngưỡng của các nàng.”

“Phương Tiên Nhi từng , ở nơi ở của bọn họ hề phân biệt cái gì mà ngoại tộc nội tộc thần tiên, tất cả tồn tại đều là một bộ phận của Thần Châu, như một thể.”

“Ngài còn , cho dù sự xuất hiện của ngài, trăm ngàn năm , ở chỗ chúng , mảnh đất nối liền cũng sẽ còn phân chia nội tộc ngoại tộc. Ta nghĩ, đây cũng là một loại biểu hiện của Đại Đồng.”

“Nếu như dùng cách nghĩ như để nhận vấn đề, sẽ phát hiện nhiều chuyện đều thể thỏa hiệp , cũng là một nút c.h.ế.t.”

“Dân tộc Tác- cũng sẽ những đứa trẻ bụng và ngây thơ như chị em nhà Mộc Kỳ Nhĩ, những bậc cha mất con, những thường dân c.h.ế.t đói vì đủ thức ăn để ăn và trong những thời khắc như , tình cảnh của chúng cũng gì khác .”

Chung Tứ nở nụ : “Vậy mà ngươi cách ăn .”

Nói xong rầu rĩ: “Trước từng ngươi qua một một câu lúc giảng dạy kiến thức, dẹp giặc ngoài dẹp loạn trong . nếu như vốn dĩ nơi đó là bên ngoài thì ?”

“Ta nghĩ thảo nguyên cũng giống như huyện Hưng Hòa, sâu mọt chỉ chiếm ít mà thôi.”

“Ta vẫn nhớ kỹ, nắm đ.ấ.m chỉ là công cụ để chúng thực hiện lý tưởng Đại Đồng, cũng bao giờ nghĩ tới đ.á.n.h phục nào.”

“Đối với vùng thảo nguyên , cũng chỉ đơn thuần nhổ gai nhọn ẩn trốn trong đám cỏ mềm, tưới nước bón phân cho cỏ xanh, đợi đến khi chúng nó lớn lên tươi xanh tươi, là thể an tâm ngủ cỏ.”

“Ta cũng hy vọng trong tương lai họ sẽ tự nguyện giúp đỡ chúng , giống như cách họ giúp đỡ những yêu của họ.”

Nói xong, Chung Tứ bình tĩnh Tảo Nhi, hồi lâu cũng nên lời.

Lại một lát , mới : “... Tảo chủ sự, ngươi từng với giọng điệu trêu ghẹo rằng hiểu Phương Tiên Nhi nhất chính là ngươi, mắt xem quả thật là như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-mang-theo-he-thong-lam-giau/chuong-287-chuong-287.html.]

Ý nghĩ đó của Tảo Nhi cũng là thứ mà sách đủ nhiều thể nghĩ .

Giống như chính đây cũng từng suy nghĩ đến những điều .

Chung Tứ chân thành : “Trước ngươi luôn gọi là phu tử, nhưng ngày đổi , ngươi mới là phu t.ử của .”

Tảo Nhi bật : “Ta gánh nổi . Trước mắt những lời cũng chỉ là những suy nghĩ trong đầu. Nếu thật cũng là chuyện dễ dàng gì. Ta chỉ cảm thấy, nếu cứ thụ động chờ đợi thời cơ thì trong lòng yên, vẫn chủ động chút gì đó.”

“Nếu kinh động đến Nam địa thì cũng chỉ thể bắt đầu từ nơi xa hơn.”

Chung Tứ cảm thấy hướng khả thi, cũng cảm thấy khá kinh ngạc, thầm nghĩ hẳn là Nam địa sẽ càng dự liệu .

“Việc khẩn cấp mắt là thăm dò tình hình cụ thể của bên .”

Khi phương hướng đại khái, Tảo Nhi nhanh chóng thông báo cho những khác.

Lúc , các nàng thành lập thương đội liền mượn lực trong tay các phú hộ, năm thể mượn danh tìm kiếm cỏ cao su ở biên cương luôn.

Nói như , vẫn để Thiết Trụ dẫn đội. Xem sớm rời khỏi thương đội Vi gia .

Cũng may mắn , bây giờ Thiết Trụ trưởng thành thành dáng vẻ đáng tin cậy hơn, hẳn là Nam Bắc cũng thành vấn đề...

Thiết Trụ nhắc tới ở phủ huyện lệnh ba ngày.

Tuy là ở phòng cho khách, nhưng bố trí phòng ở cũng thoải mái.

Hắn tính tình lo lắng yên, mỗi ngày đều ngủ thẳng giấc. Sau khi tỉnh dậy tinh thần luôn sáng láng, cho các gia đinh trong phủ huyện lệnh tấm tắc lấy lạ, thẳng là một tiểu t.ử lạc quan.

Sau khi uống xong tiên d.ư.ợ.c cung cấp, tình hình của huyện lệnh Thành An trở nên hơn.

Cuối cùng hôm nay cũng thể gặp mặt Thiết Trụ và Vi Thập Bát.

Địa điểm gặp mặt vẫn là thư phòng.

Lần Thiết Trụ vẫn luôn đợi ở ngoài cửa, cuối cùng cũng thể tìm hiểu.

Vừa cửa, Thiết Trụ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Lại cách bố trí thư phòng, đơn giản mộc mạc còn sạch sẽ.

Trong phòng bày một cái bàn, một cái ghế gỗ, một cái giường, một cái giá đầy sách, còn hai cái ghế tựa dành cho khách từ nơi khác tới.

Đây chính là bộ bài trí.

Phong cách đều khiêm tốn, vật liệu để đồ gỗ cũng bình thường gì lạ, thoạt cũng dấu vết xa hoa lãng phí.

Đại huyện lệnh dẫn bọn họ xuống, gọi bưng đến, đó nhẹ nhàng mỉm , dùng khăn tay che miệng ho khan hai tiếng, mới mở miệng : “May mà nhờ phương t.h.u.ố.c hiếm của các ngươi mang đến, mới thể khôi phục nhanh như , nếu còn chậm trễ bao nhiêu chuyện.”

Vi Thập Bát vội vàng : “Trong thành đúng là một khắc cũng thể thiếu đại nhân . Đại nhân cát nhân thiên tướng, vốn gì đáng ngại, cho dù phương t.h.u.ố.c của chúng , thiết nghĩ cũng sẽ nhanh chóng khôi phục thôi.”

Huyện lệnh buồn bã chuyển đề tài: “Ngày đó xem vở kịch tượng điêu khắc gỗ các ngươi mang tới, khi cảm nhận đủ loại bất hạnh trong đó, đột nhiên cảm thấy may mắn. Ít nhất ở Phụng Thành ít những cảnh ngộ đau khổ như , cũng nhiều tai vạ. So với nơi khác, chúng sống .”

Nghe như thế, Thiết Trụ nhịn vân vê ngón tay.

Phụng Thành ít gặp chuyện đau khổ hơn ?

Hắn nhớ rõ, hình như nơi đây chính là nơi Mộc Kỳ Nhĩ lừa đến... Còn mấy kẻ lúc trong núi , cũng đều là từ nơi qua.

vẻ mặt của huyện lệnh, hẳn là ông thật tâm nghĩ như .

Mặc dù huyện lệnh nhận tình hình thực tế của huyện thành, nhưng thể nhận nỗi khổ của dân chúng từ trong vở kịch gỗ thì ít nhất ông cũng vài phần suy nghĩ cho công việc.

Huyện lệnh còn , nơi sống hơn so với nơi khác, cũng thể tính là sai. Về tổng thể thì Phụng Thành hơn nhiều so với Nham Thành của bọn họ.

Thiết Trụ suy tư một lát, bỗng nhiên cảm thấy dường như huyện lệnh còn thâm ý.

Đặc biệt chỉ sự khác biệt của Phụng Thành và nơi khác cho bọn họ, lời thật sự lớn mật đó!

 

 

Loading...