Người bạn rượu thịt, tất nhiên cùng ăn thịt, cùng uống rượu, mới thể mở một đoạn tình bạn.
Nguyệt Nha Nhi và Liễu Kiến Thanh dùng xong một bữa mì nướng, pha thêm chút sữa để uống.
Một buổi ăn uống trò chuyện, cách giữa hai cũng gần ít.
Đêm thu sâu lắm, chút lạnh, lá cây ngoài cửa sổ gió thổi xào xạc.
Hai vây quanh lò lửa, ánh sáng của củi lửa chiếu sáng, ấm áp.
Liễu Kiến Thanh cảm thán: "Lâu ăn như thế . Hôm nay thật sự ăn nhiều quá."
"Thế mà cô cho là nhiều, chẳng thành thùng cơm ." Nguyệt Nha Nhi phản bác. Vì tối nay nàng chỉ ăn ba miếng mì nướng là ăn nữa, thậm chí sữa cũng chỉ uống vội hai ngụm ngừng .
Liễu Kiến Thanh hì hì, đưa một ngón tay chạm nhẹ trán Nguyệt Nha Nhi: " , thùng cơm nhỏ."
"Được , cô chỉ trêu chọc ." Nguyệt Nha Nhi giận dỗi, đến cù lét nàng .
Liễu Kiến Thanh sợ nhột, lùi mạnh về phía , khúc khích.
Hai đùa một trận.
Chơi mệt , hai ghế nhỏ nướng lửa.
Liễu Kiến Thanh thở dài: "Những ngày gần đây gì. Trước mỗi ngày mở mắt, nghĩ còn kiếm đủ bao nhiêu tiền mới thể chuộc , nhưng bây giờ chuộc thật , gì. Ta thấy ngươi mỗi ngày bận rộn, lúc còn ghen tị."
"Ta gì để cô ghen tị." Nguyệt Nha Nhi : "Cô sinh xinh , nay khôi phục tự do, hơn nữa còn chút tích lũy, thật là chuyện . So với lúc ban đầu còn hơn nhiều."
"Tốt chỗ nào?" Liễu Kiến Thanh liếc nàng một cái, đưa tay nướng lửa, lười biếng : "Thật cũng ít chuộc cho , còn gì mà cưới chính thất, nhưng tin. Những năm qua thấy nhiều như , tiếp đón nhiều, cũng phân biệt thật giả vài phần. Ta nghĩ thà tự lập cửa hàng như ngươi, còn hơn là sống dựa những nam nhân lời hoa mỹ."
Giọng nàng chút buồn bã, như là nhớ chuyện lâu đây: "Ta năm tuổi bán Nhị Thập Tứ Kiều, lúc đó cha đều chết, là đại bá của bán . Nếu lúc đó thể giống như ngươi bây giờ, gì cũng , dù là nữ kiệu phu, cũng hơn là ở nơi tối tăm thấy ngày."
Nguyệt Nha Nhi thấy nàng buồn bã, nghĩ ngợi : "Cô thật sự tìm việc gì đó để ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-100.html.]
"Tất nhiên là , bạc mang thể sống cả đời."
"Ta một ý tưởng."
"Ý tưởng gì? Chẳng lẽ hát ở cửa hàng của ngươi mỗi ngày?" Liễu Kiến Thanh bĩu môi: "Thật thích hát."
Nguyệt Nha Nhi lắc đầu, : "Không . Ta nhớ cô từng chà bông ngon, là cô tự nghĩ ?"
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
" , ban đầu để giữ dáng, thể ăn gì. Một năm trời ăn thịt, cũng dám ăn, tú bà cũng cho ăn. Ta chỉ thể nghĩ cách chà bông để thỏa mãn cơn thèm."
"Như ." Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc : "Cô chỉ dựa mà thể chà bông, những món ăn vặt khác chẳng cũng thể nghĩ ?"
"Ta, nghĩ đến món ăn vặt?" Liễu Kiến Thanh chút bán tín bán nghi.
"Thử một ." Nguyệt Nha Nhi khuyên: "Ban đầu cửa hàng của cũng tiếp tục mở rộng, nếu cô thể một món ăn vặt ngon, thì thể để cô quản lý chi nhánh."
"Có chuyện như ?"
"Sao ?" Nguyệt Nha Nhi dậy vươn vai. "Cô tự suy nghĩ , nếu nghĩ gì thật thì bếp thử, ở đây đều đủ nguyên liệu."
"Ta bận rộn một thời gian dài." Nguyệt Nha Nhi tiếp tục : "Không quản nữa, dù mấy ngày nghỉ ngơi một chút. Đồng thời suy nghĩ xem tiếp theo Hạnh Hoa Quán nên đường nào."
"Vậy nên mười ngày , đại khái đều ở nhà, cô gì thì thẳng với là ."
Nguyệt Nha Nhi xong, ngáp một cái: "Được , giờ cũng sớm, ngủ . Sáng mai cô dậy suy nghĩ thêm ."
Bận rộn nhiều ngày như , Nguyệt Nha Nhi thật sự mệt. Vì mấy ngày tiếp theo, nàng hầu như gì lớn mà ở nhà ăn uống, hoặc ngoại ô chơi. Cũng coi như là ngày nhàn rỗi.
Đến khi hạt dẻ già, lá cây rụng hết, thì mùa đông đến.
Phố ẩm thực Hạnh Hoa, hiện nay cũng chút hình dạng.
Từ tháng , lượt mấy nhà hàng khai trương ở hẻm Hạnh Hoa, việc buôn bán đều . Dần dần, dân xung quanh cũng hình thành thói quen mới: một khi ngoài ăn, mà ăn gì, đều sẽ đến hẻm Hạnh Hoa. Dù con phố đủ loại món ăn, từ cao cấp như Hạnh Hoa Quán; đến rẻ tiền như những quán ăn bình dân; nếu túi tiền eo hẹp thì thể mua đồ ăn ở các quầy hàng ven đường. Dù cả phố Hạnh Hoa, đồ ăn phong phú, luôn thể chọn một món yêu thích.
Chưa đầy một năm, con phố vốn chỉ là một con hẻm dân gian bình thường, bỗng chốc trở thành phố ẩm thực.