Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Mẹ Nghèo Hèn Nuôi Con - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-12-13 14:26:51
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đảo mắt sắp đến tháng Mười Một, *Tiểu Tuyết cũng qua.

(*Vào ngày 22, 23 tháng 11.)

Bụng Dương Nghi lớn, lúc cúi đầu thời còn chân , đường cũng hai ma ma lực lưỡng đỡ mới bước nổi.

Có một , buổi tối chân nàng chuột rút, khó chịu ngủ , Nhị gia cũng tỉnh theo, thấy nàng đau đến hốc mắt hồng hồng thì hoảng hốt, Tống nương tiếng liền bước phòng, thấy tình huống chỉ gì đáng ngại, xoa bóp một lát là thôi. Quả nhiên, khi đượcTống nương xoa bóp, Dương Nghi dễ chịu hơn nhiều. Nhị gia thấy liền bảo Tống nương dạy , đó, mỗi buổi tối, lúc Dương Nghi chuột rút, đều là do tự tay xoa bóp cho nàng.

TBC

Sợ chuyện ảnh hưởng đến giấc ngủ của Nhị gia, nàng cũng từng khuyên chia phòng, nhưng cự tuyệt. Trong lòng Dương Nghi cảm thấy mâu thuẫn, nửa vui nửa buồn, mặc dù nàng hi vọng trượng phu ở bên cạnh, nhưng ban ngày Nhị gia còn đến binh doanh, nếu tinh thần , ảnh hưởng chính sự thì đây. Nhị gia ý vị bảo nàng đừng lo, Dương Nghi chỉ đành buông tha việc khuyên bảo, hưởng thụ sư săn sóc của .

Có lẽ là từ khi đứa bé bốn tháng đến nay, sự khổ cực khi mang thai của Dương Nghi, Nhị gia đều chứng kiến nên càng thêm thương yêu, quý trọng nàng. Mỗi ngày, xử lý chuyện ở binh doanh xong, liền chạy về nhà, lúc còn mua vài thứ quà nho nhỏ Dương Nghi thích để dỗ nàng vui. Ở nhà, ngoài việc xử lý công sự , dành hết thời gian để dạo cùng thê nhi hoặc chuyện với lão phu nhân, ba cùng đếm thời gian, chờ ngày đứa bé đời, cuộc sống trôi qua bình thản nhưng ấm áp.

Bởi vì sắp đến tháng Chạp, nên chuyện khai hoang cũng chấm dứt.

Những từng qua đều rõ, khai hoang là một việc vô cùng cực khổ, nếu gặp nền đất dày, địa hình bằng phẳng thì còn dễ chứ đụng dốc thoải thì tốn thời gian hơn nhiều, chỉ tính đến việc xử lý cây cỏ hoang ở đó thôi đủ phiền toái .

Dương Nghi từng thị sát những mảnh đất Đồng gia nhận khai hoang, nên hiểu rõ, cũng vì nàng bàn với Nhị gia trả công cao hơn cho họ. Dù là gia nhân nhân công, chỉ cần khai khẩn một mẫu đất hoang, khi kiểm tra chứng nhận là đạt yêu cầu thì sẽ nhận 500 văn tiền công.

Chính vì , gia nhân cùng nhân công đều hưng phấn việc.

Nếu do Đồng gia điều chỉnh tiền công kịp thời, sợ rằng nhân công đều sẽ rời hết.

Người thuê thông minh, nhưng những nhân công thuê cũng đần. Bọn họ giúp chủ đất khai khẩn một mẫu đất hoang ước chừng 250 văn ( bởi vì thấy việc khai hoang khó khăn, Đồng gia cũng nới lỏng nhiệm vụ hơn, mỗi ngày bọn họ chỉ cần thành hai phần là nhận 50 văn tiền ). nếu bọn họ tự khai khẩn, để vài năm bán , thì tới mấy lượng bạc, hơn nữa sáu năm đầu còn nộp tiền thuế. Thiệt hơn thế nào chỉ cần tính toán một chút là , đặc biệt là những sinh sống luôn ở Khâm Châu, họ thà rằng bỏ sức khai đất, chứ vì 250 văn tiền mà bán sức khai khẩn cho .

ai cũng nghĩ như , nên , đất khai khẩn cho sản lượng cao, tỉ mỉ chăm sóc mấy năm, mới thể bán lấy tiền. Hơn nữa, trong mấy năm đó, già trẻ, lớn bé một nhà còn ăn cơm, thể chịu đựng qua cũng dễ.

Tự khai khẩn vài năm bán lấy tiền là chủ ý , nhưng bỏ nhiều tinh lực, hơn nữa nguy hiểm quá lớn, thêm đó đất nào cũng thể trồng hoa mầu. Có lúc khổ cực khai khẩn vài mẫu, nhưng chẳng trồng gì, thì phần tổn thất bảo ai tới gánh đây.

Ở Khâm Châu nhiều nhân công là dân của vùng phụ cận, họ đất, nhưng vì sản lượng ít, trong nhà đông, cần tiền phụ cấp, cho nên khi thấy ở Khâm Châu nhiều gia đình cần khai hoang liền rối rít đến đây việc.

Đồng gia đưa điều kiện tệ, dù khổ cực một chút, nhưng nhân công việc ngắn hạn vẫn đồng ý. Cộng thêm Đồng gia kết toán tiền công kịp thời, buổi trưa còn thỉnh thoảng cho bọn họ thêm đồ ăn, cho nên nhân công việc cho Đồng gia càng thêm chăm chỉ.

Qua ba tháng, khai khẩn 2000 mẫu, dĩ nhiên, bao gồm cả ruộng chỗ dốc, trũng và vùng núi. Trong lúc Thanh thúc nha môn xin cấp phép 2, Đồng gia tiếp tục khuếch trương về phía Bắc.

Thời gian , mấy Nhị gia cũng nhàn rỗi, Lâm gia liên hợp cùng Đồng gia và Tôn gia tự bỏ tiền túi khởi công xây dựng thuỷ lợi, khoét sâu kênh mương, theo hướng Tây Nam của sông Thương Lan xuôi về hướng đông, kênh đào sâu 6 thước, rộng hơn một trượng, gọi là kênh Khâm Châu. Kênh đào kéo dài từ Khâm Châu đến tận sông Hồng Sa.

Phe phái do Bùi tri phủ cầm đầu tất nhiên thể yên bọn họ tạo dựng danh tiếng, , nếu kênh đào sửa xong, thì chính là chuyện ca tụng, là một thành tích nhỏ. Chỉ kẻ ngu mới tranh đoạt. Đối với hành vi của phe họ Bùi, Lâm Hoán Chi thương lượng với các thủ hạ, quyết định cho họ tham gia, dù cho bọn họ cơ hội thực hiện, đó phân chút công lao, còn hơn là để họ ở lưng ngăn trở. Vì , đầu tiên các quan viên trong thành Khâm Châu đoàn kết thống nhất một vấn đề.

Bởi vì ai ngầm cản trở, cuối tháng Tư, khi hao phí ít tài lực, nhân lực, vật lực, kênh Khâm Châu cũng gần thành, theo dự đoán thì nó sẽ xong tết. Sang năm, vụ mùa đầu xuân thì bách tính trong thành Khâm Châu thể dùng kênh đào Khâm Châu để tưới tiêu.

******

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-me-ngheo-hen-nuoi-con/chuong-53.html.]

Ngày hôm đó, Ngụy Tình Lam tới phủ thăm hỏi.

"Nghi , tỷ tỷ thể mang thai, quả thật là đa tạ nhiều." Ngụy Tình Lam vuốt bụng, cảm kích .

"Tình Lam tỷ, tỷ khách sáo nữa ! Có thể mang thai, đó là do may mắn của tỷ. Lúc cũng chỉ nhiều lời hơn hai câu thôi mà." Nửa năm , khi Dương Nghi khuyên, Ngụy Tình Lam liền chú ý điều dưỡng thể, bây giờ rốt cuộc thai. Dương Nghi chuyện, cũng cảm thấy vui mừng cho nàng .

Đại ân lời nào cảm ơn hết , Ngụy Tình Lam , khắc ghi phần ân tình trong lòng, mở miệng đổi qua chủ đề khác: " , thể lão phu nhân nhà dạo thế nào?"

"Thể cốt khỏe mạnh hơn một chút." Sau khi Lão phu nhân đến Khâm Châu lâu, phu thê Dương Nghi liền mời Tô Đại phu tới khám bệnh cho bà, quả thực là lúc mới đến lão phu nhân gầy ít. lão phu nhân đến việc khám bệnh, liền ý vị cự tuyệt, lúc Dương Nghi cảm thấy hình như bà đang che dấu việc gì đó, hơn nữa theo trí nhớ kiếp , nàng càng lão phu nhân lừa gạt bọn họ về bệnh tình của bà. Thấy phu thê bọn họ cương quyết, cuối cùng lão phu nhân cũng đành gật đầu.

Quả nhiên đại phu chẩn mạch thấy rằng bà mắc bệnh Thất Vinh, đến gia đoạn trung kỳ .

Lúc Nhị gia khiếp sợ, ngay cả Dương Nghi cũng giật thôi, mặc dù nàng kiếp nhiều chuyện còn giống kiếp , nhưng vẫn tin tức khiến cho trở tay kịp.

Nhị gia giận lão phu nhân chuyện lớn như gạt bọn họ, lão phu nhân chỉ khổ bệnh đến cả tử của danh y nhất Kinh Thành cũng bó tay hết cách, cho hai thì ích lợi gì, cũng chỉ khiến tăng thêm phiền hà mà thôi.

Nhị gia cùng Dương Nghi , cảm thấy khó chịu, nhưng cũng thể gì hơn.

Tô Đại phu đơn thuốc tử thần y kê, cảm thấy tệ, tăng thêm mấy vị thuốc ích khí, bổ huyết cho bà.

Nhị gia còn cất công nhờ đến Tây Vực mua *A nguỵ hóa bĩ cao để lão phu nhân bôi ngoài da.

*A ngụy: tên 1 loại thuốc đông y.

Sau đó Nhị gia cho đại ca một phong thư, tự thuật bộ bệnh tình của lão phu nhân. Đại lão gia nhận tin, khiếp sợ đau lòng, càng cảm thấy chính bất hiếu. Lúc lão phu nhân còn ở Thông Châu hề nhận bà đang bệnh, nhưng chỉ mới đến Khâm Châu bao lâu, liền phát hiện. Sự đối lập càng khiến đại lão gia cảm thấy vô cùng hổ, ngoài thầm hận , càng thêm thất vọng với Từ thị. Đa thời gian đều bận bịu với chính sự bên ngoài, nên thể thường xuyên kề cận chăm sóc cho mẫu , nhưng là một thê tử hiền đức, ngay cả chồng bệnh nặng đến mà cũng , thì quá vô trách nhiệm. Vì , càng thêm bất mãn với Từ thị .

Chuyện của nhà đại lão gia, hai phu thê Dương Nghi cũng lười quản. Nhị gia cố ý cho đại lão gia một phong thơ như , ý oán trách. Đáng tiếc, hối hận, đau lòng nhiều hơn nữa cũng còn cách nào cứu vãn, bệnh của lão phu nhân chẳng thể trị tận gốc, chỉ thể cố gắng chống đỡ thêm một thời gian mà thôi.

Bây giờ bụng Dương Nghi lớn, mặc dù lão phu nhân cho nàng tới thỉnh an nữa, nhưng mỗi ngày, khi ăn cơm trưa xong, nàng đều đến chỗ bà một lát, thứ nhất là để hoạt động tiện cho việc sinh nở , thứ hai là thể tán gẫu với lão phu nhân, để bà cảm thấy tịch mịch. Mà chuyện hai thảo luận nhiều nhất chính là về đứa nhỏ trong bụng Dương Nghi, từ tên của bé đến dáng vẻ học vấn , trò chuyện say sưa. Bởi vì nhắc đến, nên cảm giác mong đợi của lão phu nhân đối với đứa cháu cũng càng ngày càng mãnh liệt. Trong lòng hi vọng, cộng thêm tất cả các phương diện ăn, ở, ngủ, nghỉ đều Dương Nghi tỉ mỉ an bài, nên thể cùng tinh thần của lão phu nhân hơn ở Thông Châu đôi chút. Cũng vì , những hạ nhân bên cạnh bà cũng thích và thiết với Dương Nghi hơn Từ thị.

"Ở chỗ tỷ một cây nhân sâm 200 tuổi, lẽ sẽ cần dùng đến, tối nay tỷ sẽ cho mang tới."

Lời của Ngụy Tình Lam cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Nghi, nàng : "Cảm ơn ý của tỷ, chỉ là cây nhân sâm thấy tỷ nên giữ , vật giá trị đến mấy trăm lượng như thế, thật dám nhận." Nhân sâm thì trong khố phòng của Đồng gia vẫn còn, hai trăm năm, năm trăm năm cũng , chỉ là ít mà thôi. Còn Ngụy Tình Lam cùng Thiệu Hàm Dung vốn cô thế cô, tất nhiên của cải cũng chẳng phong phú gì, sợ rằng cây nhân sâm đối với bọn họ mà , là quý giá.

"Giữa tỷ và còn khách khí ? Nếu nhờ chỉ điểm, sợ rằng đến giờ tỷ vẫn thai." Ngụy Tình Lam thấy nàng từ chối, liền giả vờ vui.

"Nói thật, phần tâm ý của tỷ, xin nhận, nhưng tuyệt đối thể nhận. tỷ cứ để hết ——" Dương Nghi giơ tay lên, ngăn nàng , tiếp, "Thứ cho thẳng, bây giờ tỷ đang mang thai, nữ nhân sinh con đều như vòng qua quỷ môn quan, nếu cái gì ngoài ý , nhân sâm chừng thể cứu tỷ một mạng. Bây giờ tỷ tặng cho , nếu đến lúc đó thật xảy chuyện, sẽ khiến cho và phu quân tỷ khổ sở ?"

Ngụy Tình Lam nàng như thế, cũng cảm thấy đạo lý, liền cố chấp nữa.

Dương Nghi thấy nàng thông suốt, cũng khẽ mỉm , tiếp tục tán gẫu vài chuyện khác.

Nợ nhân tình khó trả, đặc biệt là những ở địa vị như bọn họ, thể thiếu thì đừng nên thiếu. Hôm nay nàng nhận đồ của , ngày khác ắt trả bằng thứ quý trọng hơn.

Loading...