Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:23:56
Lượt xem: 107
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư Tiểu Thảo bước tới kéo tay cha, kiên định : “Gia gia, nhà con tin , mà là tin bà ! Lời suông căn cứ, vẫn là để bà lập chứng từ !”Trương thị hai mắt trợn tròn, còn nữa.
Dư Hải chặn họng bà : “Hay là… Bà cảm thấy chúng báo quan sẽ hơn?”Trương thị lập tức như quả bóng xì .Dư Hàng chạy về nhà, mang giấy bút bình thường dùng để luyện chữ tới, Dư Tiểu Thảo thuật cho Dư Hàng ghi chép, rõ tội ác của Trương thị, hơn nữa ở đoạn cuối còn thêm lời bảo đảm của Trương thị: thật lòng sửa đổi, gây phiền phức cho nhà Dư Hải nữa.
Cuối cùng để Trương thị ấn vân tay lên đó.Tại là Dư Hàng ghi chép? Nguyên nhân đơn giản.
Dù Tiểu Thảo học chữ nhanh nhất trong đám chị em nhưng bình thường nàng quá bận, lơ là việc luyện chữ.
Cầm bút lông còn đàng hoàng , còn luôn kiểu cụt tay cụt chân ( chữ giản thể, ?).
Mỗi ngày Dư Hàng dù mệt dù muộn như thế nào cũng sẽ luyện hai tờ giấy to.
Thiên phú của hề thấp, hơn nữa còn cố gắng, chữ hình dáng lắm .Dư Tiểu Thảo cẩn thận cất tờ giấy ngang với giấy thú tội , hờ hững với Trương thị: “Một nhà chúng và bà còn quan hệ gì hết! Chúng sẽ quấy rầy bà, cũng phiền bà đừng đến quấy rầy cuộc sống yên bình của nhà .
Đây là sự tha thứ lớn nhất cũng là cực hạn của cha dành cho bà.
Nếu như bà còn như nữa, thì chờ gặp ở quan phủ !”Dư Thải Điệp ngất ở cửa tỉnh , nàng xong tội trạng của , lóc ngã trong lồng n.g.ự.c Trương thị.
Trương thị ôm chặt con gái, ánh mắt quét về phía “Quỷ hồn” màu trắng ở xà nhà, run rẩy : “Ta nhận tội ấn vân tay, Đại Hải, ngươi nên mời ngươi về ?”Ánh mắt Dư Hải chút đau thương, theo tầm mắt Trương thị chỉ thấy trống rỗng.
Khi qua đời, cùng lắm chỉ lớn như Tiểu Thạch Đầu bây giờ, hai mươi mấy năm trôi qua, khuôn mặt từ ái trong mắt dần dần phai mờ, giống như phủ một lớp bụi thật dày.
Nếu như bây giờ cũng thể thấy một giống như Trương thị, nhất định thể nhớ kỹ bóng dáng của , khắc trong đầu thật sâu.
mà hiện chứ? Là trách nhận kẻ gian hơn hai mươi năm ? Nước mắt chua xót lặng lẽ chảy xuống…Bàn tay nhỏ bé ấm áp của Dư Tiểu Thảo kéo bàn tay thô ráp của cha , dùng hành động an ủi và ủng hộ .
Thấy cha yên lặng xà nhà chảy nước mắt, Tiểu Thảo thầm thở dài, với Trương thị:“Có câu : Người chuyện trái lương tâm sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.
Nghi ngờ quá nhiều sinh ảo giác, tất cả đều là chuyện bà với cha và bà nội , trong lòng nghi thần nghi quỷ mà thôi.
Chỉ cần bà thực hiện cam kết, tới tìm nhà gây phiền phức, tin rằng bà nội cũng sẽ rộng lượng tha cho bà một con đường sống.
Khuyên bà một câu: Ngẩng đầu ba thước thần linh, bớt mấy chuyện trái lương tâm ! Cha, chúng về thôi!”Nói xong, cha con ba rời khỏi sân trong tiếng gào thê lương của Trương thị.
Dư Hàng và Tiểu Thảo một trái một cạnh Dư Hải.
Tay của Tiểu Thảo từ đầu đến cuối vẫn nắm tay cha nàng, cổ vũ tinh thần cho cha.
Giống như lúc nàng giả bệnh, cha bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ nàng.Cảm nhận tâm trạng đau đớn của cha , Tiểu Thảo càng hận Trương thị hơn, nàng dùng suy nghĩ chuyện với Tiểu Bổ Thiên Thạch: “Không thể bỏ qua cho lão yêu bà đó dễ dàng như .
Không tra tấn bà mấy ngày giải mối hận trong lòng !”[Được, giao cho !] Tiểu Bổ Thiên Thạch ghét ác như thù, xoa tay hầm hè, vẻ mặt tràn đầy phấn khích.Trương thị thì thảm , một thời gian đó gần như dám ngủ.
Bởi vì chỉ cần nhắm mắt sẽ thấy biểu tỷ chằm chằm bà bằng đôi mắt chảy máu, âm trầm lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-194.html.]
Chịu đựng đôi mắt hung ác chằm chằm đó, can đảm đến mấy cũng cách nào ngủ .
Mất ngủ lâu dài khiến cho Trương thị mau chóng gầy trông thấy, chỉ mới vài ngày mà đầu bạc trắng, nếp nhăn cũng nhiều hơn, bọng mắt cũng sắp rủ xuống khóe miệng, cả qua như già mười mấy tuổi, trạng thái tinh thần luôn , đây là chuyện mấy ngày .“Thảo Nhi, con xem, bà nội con đang trách cha ? Nếu chịu gặp mặt cha chứ?” Dư Hải dừng bước, dãy núi đen sẫm ánh trăng, cuối cùng cũng phá vỡ gian yên lặng giữa ba .Tiểu Thảo vội : “Sao thể chứ? Nói chừng bà nội cũng đang tự trách.
Ban đầu bà nội cũng lão thái bà Trương thị mê hoặc, vô cùng tín nhiệm bà , còn trăn trối nhờ bà chăm sóc và đại cô.
DTV
Lão thái bà Trương thị phụ sự tín nhiệm và giao phó của bà nội.
Tất cả đều là Trương thị sai, nên tự trách.”Dư Hải lắc đầu một cách nặng nề: “Cha là đứa con trai bất hiếu, cũng sắp quên trông như thế nào…”Chàng dứt lời, con đường mòn phía một bóng dáng trắng dần dần hiện lên, từ mơ hồ đến rõ ràng: Đó là một phụ nữ nụ dịu dàng, đến ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh bọc ở trong một chiếc khăn chùm đầu hoa văn xanh trắng, ánh mắt Dư Hải tràn đây từ ái và yên tâm, một tiếng thở dài sâu kín truyền đến: “Hải Nhi của , khổ cho con …”“Mẹ…” Dư Hải nghẹn ngào gọi.
Bóng dáng dần dần trở nên rõ ràng trong đầu , đây chính là dáng vẻ lúc bệnh, của là nhất, dịu dàng nhất, từ ái nhất đời …Bóng dáng chỉ Dư Hải thấy, Dư Hàng và Dư Tiểu Thảo cũng đều thấy.
Tiểu Thảo trợn to hai mắt, trong lòng khen ngợi Tiểu Bổ Thiên Thạch: Bánh Trôi Nhỏ, ngươi vất vả ![ mà… Ta gì ? Yêu nghiệt phương nào, để bản thần thạch gặp bà …] Cái đuôi của mèo vàng nhỏ bên chân Tiểu Thảo cũng dựng lên, dáng vẻ giống như lúc nào cũng thể chiến đấu.Dư Tiểu Thảo vội cúi tóm chặt đuôi nó, ôm trong ngực.
Mặc kệ linh hồn hư ảo mắt Tiểu Bổ Thiên Thạch tạo cũng quan trọng nữa.
Đối phương ác ý, mà tâm hồn thiếu sót của cha nàng lấp đầy, là đủ …“Mẹ, … hài nhi xin , hu hu hu…” Dư Hải gần ba mươi tuổi quỳ con đường mòn, giống như một đứa trẻ lạc đường.Bóng dáng đau lòng Dư Hải, tiếng truyền đến từ trong gió: “Không, là nhầm , khổ tỷ con…”“Mẹ… Hài nhi vô dụng, thể ngăn việc tỷ tỷ gả xa…” Nghĩ đến chị gái mới gần mười bốn tuổi gả cho một tên góa vợ xa nhà vài trăm dặm, Dư Hải nhớ đến cảm giác bất đắc dĩ và đau buồn lúc đó, đôi mắt tràn ngập nước mắt.Phụ nhân dường như đành lòng, nhẹ nhàng tới gần Dư Hải, đôi tay gần như trong suốt đặt đỉnh đầu , ôn nhu : “Không cần tự trách, tuy bên đó là nơi nghèo khó, tỷ phu đối xử với tỷ tỷ con , cuộc sống của tỷ tỷ con bây giờ cũng tệ… Hai tỷ con đều là con của , nhất định sống thật !”Dư Hải lưu luyến ánh mắt ôn nhu của , nhẹ giọng : “Mẹ, con xin ! Bây giờ cuộc sống của con tệ, qua mấy ngày nữa con sẽ đón cả nhà tỷ tỷ qua đây, ở gần , chăm sóc lẫn .”Phụ nhân cúi đầu suy tư trong chốc lát mới gật đầu : “Bên nhà tỷ phu con cũng ai, dọn đến cũng .
mà chuyện còn sự đồng ý của tỷ phu… Hải Nhi cứ xem xét mà , nay con việc thỏa, yên tâm.”[Chủ nhân, ngươi mau thả ! Quỷ hồn c.h.ế.t oan, đầu thai nên trở thành cô hồn dã quỷ.
Sống lâu dài oán khí tích tụ khả năng hóa thành lệ quỷ tổn thương khác.
Để phép cho bà , đưa bà luân hồi mới là cánh đúng đắn.] Mèo vàng nhỏ thấy linh hồn ý tổn thương khác nên bài xích như lúc đầu, nhưng mà diệt trừ hậu hoạn về .Hình như thể thấy cuộc chuyện bằng suy nghĩ của Tiểu Bổ Thiên Thạch, phụ nhân dời tầm mắt sang Tiểu Thảo.
Dù đầu tiên đối mặt chuyện linh dị, nhưng ánh mắt và thái độ nhu hòa của phụ nhân khiến cho khác gần như quên mất bà chỉ là một hồn phách.Phụ nhân nhẹ nhàng bay đến mặt Tiểu Thảo, thấy nàng sợ hãi chút nào, bằng đôi mắt trong veo bèn ôn nhu với nàng.
Tiếp đó một giọng xuất hiện trong đầu Tiểu Thảo: “Con , dù con là ai, đến từ nơi nào, xin con lòng sống cho đứa cháu gái khổ của !”Dư Tiểu Thảo lập tức cả kinh, ánh mắt phụ nhân tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi! Bà, bà nàng Tiểu Thảo chính chủ chứ?Phụ nhân nhẹ nhàng thở dài : “Con , đừng sợ! Những năm từng dời nhà, mỗi chuyện xảy trong nhà đều nắm rõ.
Khi cháu gái vỡ trán, tận mắt thấy hồn phách của nó của địa phủ dẫn , cũng thấy hồn phách dị thế của con sống cháu gái .
Hồn phách của con trắng tinh, một chút ác ý nào, nên mới tay ngăn cản.
Cũng may lúc đó tay.
Cảm ơn con vì tất cả thứ ngôi nhà …”[ đó, may mà bà nhúng tay , nếu thì chủ nhân ngươi sẽ hồn phi phách tán.
Lúc đó linh lực của quá ít, chỉ đủ để đưa ngươi xuyên qua thời , nếu như mà bà tay, khó mà gì !] Tiểu Bổ Thiên Thạch nghĩ mà sợ.Dư Hải thấy linh hồn của dừng mặt con gái, trong ánh mắt con gái chút sợ hãi.
Người cha nhị thập tứ hiếu như vội ôm bờ vai nhỏ yếu của con gái, an ủi : “Thảo Nhi đừng sợ, bà là bà nội của con! Sẽ tổn thương con !”Giọng của phụ nhân tiếp tục vang lên trong đầu nàng: “Cha con sai, nhân duyên gặp gỡ tình cờ , con sống trong cơ thể cháu gái , cũng coi như là bà nội con.
Lúc đầu tay ngăn cản con, bây giờ đương nhiên cũng gì con.”Phụ nhân dùng tiếng cả ba đều thể : “Tiểu Thảo, con là một đứa nhỏ ngoan, bà nội nên cảm ơn con…”Dư Hải vội tiếp: “ đó ! Nếu nhờ Tiểu Thảo, nhà chúng hiện giờ còn gì ăn ! Tiểu Thảo chính là thiện tài đồng nữ Thần Tài chỉ điểm đó!”Phụ nhân gật đầu, giọng của bà xuất hiện trong đầu Tiểu Thảo: “Trên con thần vật, thể đưa luân hồi.
Tâm nguyện của ở thế gian thành, cũng đến lúc rời …”.