Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 1024
Cập nhật lúc: 2025-12-05 01:30:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước khỏi cổng lớn của hoàng cung, Nguyễn phu nhân và Nguyễn Diễm Hồng về xe ngựa liền thể kìm nén nữa mà phá lên ha hả.
"Ha ha, thật là c.h.ế.t mất thôi! Nàng thật sự cho rằng diện kiến Thánh Thượng thì sẽ nhận thêm nhiều phần thưởng, sẽ khiến Thái Hậu và Hoàng Thượng bằng con mắt khác ? là trời cao đất dày, lòng đủ rắn nuốt voi. Trong lòng nàng đang toan tính điều gì, Hoàng Thượng minh thần võ của chúng lẽ nào tường tận ?" Nguyễn Diễm Bình thấy Phương Uyển Bình khi đích tạ ơn, phần thưởng chẳng những tăng lên mà ngược còn mất sạch sành sanh, chỉ còn mỗi một chén canh sườn heo. Canh sườn heo, đó mà gọi là ban thưởng nỗi gì chứ, lúc nãy tin, nàng suýt nữa nhịn mà bật thành tiếng.
"Hoàng Thượng và Thái Hậu là bậc thế nào chứ, thể loại cậy ơn đòi báo đáp che mắt cho . Nàng vểnh đuôi lên là các ngài ngay nàng nặng nhẹ !" Nguyễn phu nhân trong lòng cũng cảm thấy hả hê hơn nhiều.
Hai nghĩ đến bát canh sườn heo nhịn mà bật , đến quặn cả ruột gan.
là thứ thể đặt lên mặt bàn thì mãi mãi vẫn thể đặt lên . Cơ hội đến thế bày ngay mắt mà cũng nàng cho hỏng bét! Nếu như con gái của mà cơ hội như , Thái Hậu lẽ nhận nó nghĩa nữ ngay tại chỗ . Đến lúc đó, Nguyễn gia chúng thật sự là một đắc đạo, gà ch.ó cũng thăng thiên!
Những lời chế giễu và khinh bỉ của Nguyễn phu nhân và Nguyễn Diễm Hồng khiến Phương Uyển Bình nhắm nghiền hai mắt, nắm đ.ấ.m giấu trong tay áo siết chặt ken két: Sẽ một ngày, tất cả nỗi nhục mà chịu hôm nay, sẽ trả cho các ngươi thiếu một phân!
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
lúc , xe ngựa của Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật ngang qua xe của họ. Với thính lực cực kỳ nhạy bén, cả hai đại khái cuộc trò chuyện.
"Phương Đại Nhân đang đường đến Đế đô ." Thượng Quan Huyền Dật đột nhiên lên tiếng.
Đây chính là lý do vì ban nãy vạch trần Phương Uyển Bình. Hắn thấy ánh mắt Thái Hậu Phương Uyển Bình, liền ngay trong lòng Thái Hậu đang ý định gì ! Chuyện như , thể để nó xảy . Đợi Phương Đại Nhân đến nơi, khi chuyện vỡ lở khắp Đế đô, chống mắt lên xem hai con nhà đó còn mặt mũi nào mà đặt chân ở Đế đô nữa ? Đánh rắn đ.á.n.h bảy tấc, từ nay về , hai con nhà đó bao giờ dám bén mảng đến bất cứ nơi nào mặt !
Hiểu Nhi hề chút đồng cảm nào với Phương Uyển Bình. Mỗi đều trả giá cho hành vi của chính . Giống như hôm nay, nàng cứu Thái Hậu, nhận ban thưởng, đó vốn là điều nàng đáng hưởng.
Chỉ là nàng lòng tham đáy, quá nóng vội, nhẫn nhịn ẩn , vì mới khiến Hoàng Thượng nảy sinh nghi ngờ. Tiếp đó lầm tưởng rằng trở thành ân nhân cứu mạng của Thái Hậu thì thể ngáng chân , cho nên kết cục cuối cùng chỉ vớt vát một bát canh sườn heo, đó chính là cái giá mà nàng trả!
Còn con Phương Uyển Bình phá hoại gia đình của Nguyễn phu nhân và Nguyễn Diễm Hồng, việc hứng chịu vài lời công kích bằng miệng lưỡi từ họ cũng là chuyện thường tình.
Thiên tính của động vật lẽ đều là như . Trên đời , đa các loài vật khi tổn thương đều sẽ tìm cách báo thù, khiến cho đối phương cũng chịu đựng tổn thương tương tự.
Nhỏ bé như con muỗi cũng ngoại lệ. Con dùng vợt điện dí muỗi, nếu dí c.h.ế.t ngay con muỗi đó, nó sẽ nhân lúc ngươi thấy mà điên cuồng hút m.á.u của ngươi, khiến ngươi ngứa ngáy đến khó chịu.
Hiểu Nhi vẫn còn đang mải mê suy nghĩ về thiên tính của động vật, về Thuyết tiến hóa của Darwin, thì lòng bàn tay nàng đột nhiên nóng rực như lửa đốt. Ngay đó, giọng đầy lo lắng của Bạch Thiên vang lên trong đầu nàng: "Chủ nhân, gian giam cầm , !"
Dứt lời, giọng của Bạch Thiên liền biến mất!
Thượng Quan Huyền Dật vẫn luôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hiểu Nhi, cũng cảm nhận một luồng nóng bỏng rẫy truyền đến từ lòng bàn tay nàng. Thượng Quan Huyền Dật lập tức đoán gian của Hiểu Nhi chắc chắn xảy chuyện, bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y Hiểu Nhi hơn nữa, tay thì nhanh chóng ôm chặt nàng lòng, chỉ sợ nàng sẽ đột ngột biến mất hư ! Đây chính là kết quả tồi tệ nhất mà đây từng mường tượng nếu gian thật sự xảy sự cố.
"Bạch Thiên! Bạch Thiên! Thiên Bạch! Tiểu Hoàng! Tiểu Bạch!" Hiểu Nhi sốt sắng gọi tên đàn sủng vật, nhưng chẳng lấy một tiếng đáp lời.
"Không gian thế?" Thượng Quan Huyền Dật dáng vẻ tất tả lo âu của Hiểu Nhi, cất tiếng hỏi đầy quan tâm, cùng lúc đó, vòng tay đang ôm lấy nàng bất giác siết thêm vài phần lực.
Nào ai gian một khi biến mất, liệu nha đầu tan biến theo cùng , chỉ ghì chặt lấy nàng rời, ắt sẽ sai. Dẫu cho tan biến, thì cả hai sẽ cùng tan biến! Hắn tuyệt đối để nàng một rời !
Hiểu Nhi thử tiến gian, quả nhiên thể nữa! Nàng định rút bàn tay nhỏ bé của khỏi bàn tay to lớn của Thượng Quan Huyền Dật để xem xét, nào ngờ càng siết chặt hơn. Hiểu Nhi đành bất đắc dĩ : "Thượng Quan đại ca, gian phong tỏa , ! Huynh nới lỏng tay một chút, xem lòng bàn tay, nó nóng rát khiến đau quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-1024.html.]
Thượng Quan Huyền Dật liền thở phào một nhẹ nhõm, cũng , chỉ cần là mà , thì với chuyện đều cả!
Không gian thì thôi, hề gì , miễn là bình an vô sự là .
Thế là bèn nới lỏng tay , nhưng để đề phòng bất trắc, chuyển sang nắm lấy cổ tay của Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi xòe lòng bàn tay , vết bớt hình thiên nga vốn mờ ảo lúc ẩn lúc hiện trong lòng bàn tay nàng, giờ đây hóa thành màu đỏ như máu, tựa như đang phát tín hiệu cảnh báo, một sắc đỏ trông mà kinh tâm động phách.
Thượng Quan Huyền Dật thấy mà trong lòng khỏi chấn kinh, bất giác đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt, cất giọng đầy lo lắng: "Đau lắm ? Ngoài lòng bàn tay , còn chỗ nào khỏe nữa ?"
Hiểu Nhi lắc đầu: "Nó chỉ nóng lên thôi, với tài nào liên lạc với bọn Bạch Thiên nữa. Cũng chúng nó nhốt ở trong đó xảy chuyện gì !"
Thượng Quan Huyền Dật , đôi mắt nguy hiểm nheo : "Triệu Dũng, đến nhà của mụ đàn bà !"
"Vâng!" Triệu Dũng đương nhiên cũng cuộc trò chuyện của hai , tuy hiểu rõ ngọn ngành, nhưng qua giọng điệu của cả hai, cũng chắc chắn chuyện lớn xảy !
Thế là liền vung roi, tuấn mã lập tức tung vó phi nước đại về phía .
Một tòa trạch viện trong một thôn trang ở ngoại thành giờ đây sớm vườn nhà trống.
Khi Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi đến tòa nhà đó, cổng chính đóng chặt im ỉm, bên trong cũng chẳng một bóng , mấy ám vệ vốn canh gác ở đây cũng chẳng mất!
Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật trao cho một ánh , Thượng Quan Huyền Dật bèn lệnh cho Triệu Dũng: "Mở cửa !"
Triệu Dũng vội vàng tiến lên đẩy toang cánh cổng lớn.
Mấy cùng bước trong.
Vậy những ám vệ vốn canh giữ ở đây ? Bọn họ kẹt trong mật đạo hơn nửa ngày trời, thế nào cũng thoát .
"C.h.ế.t tiệt, thật là gặp ma giữa ban ngày mà, cứ vòng vòng mà tài nào thoát !" Bị nhốt trong mật đạo, mãi cả một buổi sáng mà vẫn chỉ luẩn quẩn một chỗ, Ám Thập Nhất nhịn mà văng tục một tiếng!
"Tà môn quá , chẳng lẽ chúng gặp thứ gì sạch sẽ chăng!" Thập Tứ cảm thấy bốn bề cứ âm u, lạnh lẽo.
"Đừng tự dọa nữa, đây chỉ là một cái trận pháp mà thôi, chủ t.ử của chúng cũng am hiểu thứ !" Thập Nhị hai , bèn bực bội đáp.
"Lẽ nào chúng đợi chủ t.ử đến cứu ? Trời đất ơi, thà để c.h.ế.t đói ở đây còn hơn!" Thập Bát gào lên t.h.ả.m thiết! Canh xong đành, giờ còn đợi chủ t.ử đến cứu, còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ.
Thập Nhị thèm để tâm đến lời của , chỉ chăm chú khắc ký hiệu lên vách tường, cốt để thể nhanh chóng tìm lối thoát mà ngoài.
--------------------