Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 1136
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:39:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiểu Nhi lên tiếng bênh vực Khương Ngọc Hằng, nhưng giữa chốn đông thế , nàng thể rằng từng thấy cô nương bám riết lấy , còn Khương Ngọc Hằng thì thẳng thừng dứt khoát cự tuyệt nàng .
Làm sẽ bại lộ chuyện nàng và Thượng Quan Huyền Dật gặp qua từ lâu! Nếu thế, tại lúc đó đưa về Đế đô!
Tóm , nàng thể mặt chứng! Bằng , đến lúc đó sẽ vô chuyện cần giải thích! Rồi sẽ rơi cảnh một lời dối dùng vô vàn lời dối khác để lấp liếm.
Hiểu Nhi thầm nghĩ trong lòng, tìm cách giúp Ngũ Công Chúa và Khương Ngọc Hằng gỡ rối chuyện phiền phức mắt .
Mọi Khương Ngọc Hằng xong, liền bàn tán xôn xao: “Cô nương cũng trơ trẽn quá , tự đơn phương Phò mã gia, thích mà bây giờ tuổi già gả , còn bám riết lấy Phò mã gia nữa chứ!
Nàng cũng tự soi xem, với cái đức hạnh và nhan sắc thì dễ gả ! Phò mã gia của chúng mù mắt mới để ý đến nàng , còn bảo nàng chờ đợi mấy năm ư!”
“ , ở Đế đô bao nhiêu cô nương say đắm phong thái của Phò mã gia, thế mà đối với Công chúa vẫn một lòng một son sắt đó thôi!”
“Chắc là thấy Phò mã gia của chúng phận cao quý, đường đường là Trấn Quốc Công đương triều, nên cố tình tìm tới cửa, nhân cơ hội gài bẫy đây mà!”
“Chắc chắn là , qua lễ nghĩa, lẽ là hiểu lễ nghĩa liêm sỉ là gì, trèo cao đây mà! Thật hổ!”
“Cố tình vu oan giá họa cho mệnh quan triều đình là chịu đ.á.n.h gậy đấy, hơn nữa Quốc công gia chỉ là mệnh quan triều đình, ngài còn là Phò mã gia! Cô nương , ngươi ăn gan hùm mật gấu , nên mới dám ăn vạ hoàng quốc thích như ! Ngươi sợ c.h.é.m đầu !”
Phò Mã? Lương đại ca chỉ trở thành Trấn Quốc Công mà còn cưới cả Công chúa ư? Liêu Xuân Ngọc bàn tán mà sợ đến dám hó hé tiếng nào.
Vậy là nàng định tranh chồng với Công chúa ?! Liêu Xuân Ngọc chính suy nghĩ của dọa cho thất kinh!
Tại đưa nàng đến Đế đô cho nàng , Lương đại ca thành với Công chúa!
Tranh chồng với Công chúa, liệu c.h.é.m đầu !
Nghĩ đến đây, Liêu Xuân Ngọc sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
“Ôi chao, Ngọc Hằng, ngờ con diễm phúc cạn nha, Ngũ Công Chúa vì con mà thủ như ngọc mười mấy năm trời, đó thì một tên Lương Đại Sơn tự nhận là cha con, chẳng lẽ đó chính là nhạc phụ đại nhân của con?
Bây giờ lòi một cô nương chờ đợi con bao năm, còn ai khác nữa ?
Con một cho nhị thẩm luôn , để đỡ dọa nhị thẩm giật nảy !
Con một cho nhị thẩm , để nhị thẩm còn giúp con dọn dẹp mấy cái sân viện, cho con chỗ sắp xếp những cô nương tìm tới cửa !” Cựu Trấn Quốc Công Phu Nhân thấy Khương Ngọc Hằng chỉ dăm ba câu khiến tin lời , mà Liêu Xuân Ngọc thì rõ ràng dọa cho c.h.ế.t khiếp, bèn vội vàng lên tiếng.
Vở kịch chỉ mới bắt đầu, thể kết thúc nhanh như !
Bà nhất định khiến cho ngày đại hỷ của bọn họ cảm giác khó chịu như nuốt ruồi !
Khương Ngọc Hằng những lời , đầu về phía cựu Trấn Quốc Công Phu Nhân: “Nhị thẩm, là do thím cố tình đưa đến Đế đô để ghê tởm !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-1136.html.]
“Ngươi bậy bạ gì đó! Chuyện thì liên quan gì đến ? Ta mà lúc ngươi mất trí nhớ rốt cuộc bao nhiêu nhân tình cũ chứ! Ngươi bằng chứng chứng minh là tìm tới thì đừng ngậm m.á.u phun !”
Khương Ngọc Hằng liền chau mày, bây giờ đương nhiên thể đưa bằng chứng! Hơn nữa, bà dám như , chứng tỏ dù tra hỏi từ Liêu Xuân Ngọc cũng thể manh mối liên quan đến bà ! Hắn tin rằng vị “nhị thẩm ” của ngu ngốc đến mức tự bại lộ như .
“Liêu cô nương, cô nương mà đến Đế đô tìm Phò mã gia? Là tự cô nương đến Đế đô để tống tiền Phò mã gia, là đưa cô nương tới?” Hiểu Nhi lúc lên tiếng.
Một cô nương chân ướt chân ráo từng xa, từng thấy sự đời, nếu dẫn dắt, tuyệt đối dám một lặn lội ngàn dặm đến Đế Đô!
“Không ai cả, là do tự đến!” Liêu Xuân Ngọc vội vàng đáp lời.
“Liêu cô nương thật sự chỉ một đến đây ? Không ai cùng ngươi ư?” Hiểu Nhi hỏi thêm một nữa.
“Dĩ nhiên là một đến !” Mẹ của nàng nhận năm mươi lạng bạc của , dặn dặn rằng tuyệt đối hé răng nửa lời về chuyện tìm nàng đến đây! Vì , nàng nhất định c.ắ.n c.h.ế.t nhận, một mực khẳng định là tự đến!
Những khác Hiểu Nhi , đều hiểu trong hồ lô của Hiểu Nhi rốt cuộc chứa thứ t.h.u.ố.c gì, đột nhiên quan tâm đến chuyện thế nào mà đến Đế Đô!
một vài vị quan viên mặt tại đây, đặc biệt là các quan viên của Đại Lý Tự và Tông Nhân Phủ phần hiểu , cách hỏi chuyện cực kỳ giống với phương thức thẩm vấn phạm nhân của họ.
“Vừa đường bộ, đường thủy!” Liêu Xuân Ngọc nghĩ đến lúc đưa , thuyền xe ngựa, bèn đáp.
“Ồ, Liêu cô nương thuyền khách của nhà nào? Lên thuyền ở , xuống thuyền ở , mới chuyển sang xe ngựa?” Hiểu Nhi gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiếp tục cất tiếng hỏi.
Liêu Xuân Ngọc những lời , tim nàng bỗng thót lên một cái, lúc đó nàng chẳng hề để tâm xem lên thuyền ở , xuống thuyền ở nơi nào!
Nơi lên thuyền tên là gì nhỉ? Tuy nàng lái thuyền hô báo đến nơi nào đó, nhưng vì dẫn đường nên lúc nàng để ý, Liêu Xuân Ngọc vắt óc suy nghĩ nửa ngày trời cũng tài nào nhớ , nàng đành : “Ta thuyền khách của Thạch gia, còn lên thuyền ở , xuống thuyền ở thì đều quên mất !”
“Liêu cô nương quả nhiên lợi hại, một đến Đế Đô mà lên thuyền ở , xuống thuyền ở cũng thể quên , ngươi sợ lạc đường ? Nếu là , một ngoài thì tiên nhất định sẽ ghi nhớ kỹ lộ trình, nếu thì giữa đường lừa gạt cũng , đúng ?”
Hiểu Nhi xong câu , còn cố ý sang hỏi những bên cạnh.
Các vị Phu Nhân và tiểu thư mặt ở đây Hiểu Nhi , đều đoán dụng ý của nàng, Thụy Vương Phi quả nhiên cao tay, chẳng ngờ chỉ dăm ba câu vạch trần vị Liêu cô nương đang dối!
“Sao thể chứ, lúc đó nhờ lái thuyền báo cho khi nào xuống thuyền mà! , sai! Chính vì thể nhờ lái thuyền báo cho , nên mới chú tâm ghi nhớ nơi lên thuyền và xuống thuyền.” Liêu Xuân Ngọc phấn khích xong, nàng ngờ thông minh đến thế, ngay cả một cái cớ như cũng thể nghĩ .
Hiểu Nhi gật gù: “Thì là ! Liêu cô nương nhớ lên thuyền ở , xuống thuyền ở , đổi sang xe ngựa ở nơi nào, ngươi hẳn nhớ thuyền tốn bao nhiêu bạc, xe ngựa tốn bao nhiêu bạc chứ! Đây đều là bạc do chính tay trả, ngươi thể nào một cũng nhớ nhỉ!”
Liêu Xuân Ngọc , trán nàng bất giác lấm tấm mồ hôi, là ai ! Sao hỏi nhiều vấn đề thế, bạc do trả , nàng tổng cộng tiêu tốn bao nhiêu!
“Ta quên , vốn quên.” Những gì đáp , chi bằng cứ là quên cho xong, như bọn họ cũng chẳng gì
--------------------
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."