Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 1161
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:39:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai hôm , một buổi chiều tà, một đoàn xe vận lương dài dằng dặc dừng chân nghỉ tại một dịch trạm nọ.
Nửa đêm, một con bồ câu trắng từ một ô cửa sổ nào đó vụt bay ngoài.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Giữa màn đêm thăm thẳm, một mũi tên sắc lẻm xé gió lao tới, b.ắ.n hạ con bồ câu trắng.
Chiều tối ngày hôm , Thượng Quan Thụy Hy vội vội vàng vàng xông thẳng Thụy Vương phủ.
Hắn thậm chí còn quên bẵng cả lời dạy dỗ của Thượng Quan Huyền Hạo, cứ thế một mạch xông chính viện.
Dương Liễu đang canh giữ bên ngoài, vội vàng đưa tay cản .
"Thế tử, xin hãy nán đôi chút, để nô tỳ trong thông báo một tiếng!"
Thượng Quan Thụy Hy vội ghìm , gật đầu: "Nhanh lên!"
Dương Liễu xoay , rảo bước tới bên ngoài cửa phòng, gõ nhẹ mấy tiếng: "Chủ tử, An Thân Vương Thế t.ử cầu kiến!"
Lúc , cả Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật đều đang ở trong gian, một thì đang mải mê xử lý những tấu chương còn dang dở, thì đang cặm cụi may vá quần áo cho bọn trẻ.
Tiết trời đang dần trở nên oi ả, Hiểu Nhi chuẩn cho chúng vài bộ xiêm y mùa hạ mát mẻ.
Nghe thấy tiếng của Dương Liễu, Hiểu Nhi vội vàng đưa Thượng Quan Huyền Dật rời khỏi gian.
Ngay đó, Thượng Quan Huyền Dật liền dẫn Thượng Quan Thụy Hy đến thư phòng.
"Có chuyện gì?" Thượng Quan Huyền Dật ung dung xuống một chiếc ghế trong thư phòng, cất tiếng hỏi.
Thượng Quan Thụy Hy len lén quan sát sắc mặt của Thượng Quan Huyền Dật, thấy vẻ mặt vẫn bình thản như thường, chẳng hề chút bực dọc nào của kẻ phá đám chuyện , nhịn bèn lên tiếng: "Trời còn tối hẳn, hai vợ chồng ngươi đóng chặt cửa phòng, còn tưởng phá hỏng chuyện của ngươi chứ. Xem là , rốt cuộc hai các ngươi đóng cửa ở trong phòng cái gì thế?"
Trong lòng Thượng Quan Thụy Hy tò mò khôn xiết, hiểu hai họ đang gì trong phòng, còn để Dương Liễu canh gác tận ngoài cổng viện nữa.
Nghe , sắc mặt Thượng Quan Huyền Dật sa sầm . Hắn và Nha Đầu đóng cửa ở trong phòng gì thì mắc mớ gì đến tên chứ! Tò mò nhiều chuyện để gì!
Xem tên rảnh rỗi quá đây! Phải kiếm chút chuyện cho mới !
Thượng Quan Huyền Dật thầm quyết, nhất định khiến bận đến tối tăm mặt mũi, đến độ ngay cả thời gian để cùng Thế t.ử phi của đóng cửa ở trong phòng cũng !
"Ta còn tưởng ngươi đến là chuyện khẩn cấp, hóa chỉ là đến để tò mò chuyện riêng của vợ chồng khác. Ngươi sở thích biến thái như , nhưng nghĩa vụ thỏa mãn cái sở thích biến thái đó của ngươi. Cổng lớn ở đằng , mời ngươi thong thả, tiễn!" Dứt lời, Thượng Quan Huyền Dật bật dậy, định bụng về phòng tiếp tục xử lý tấu chương, vẫn còn cả núi việc xong mà!
"Khoan ! Khoan ! Là chuyện đắn thật mà! Mồi c.ắ.n câu !" Thượng Quan Thụy Hy vội vàng chặn , đoạn chìa một mảnh giấy.
Thượng Quan Huyền Dật chẳng hề tỏ ngạc nhiên chút nào. Hắn nhận lấy mảnh giấy, mở xem, bên là những ký hiệu âm luật trông lạ, chẳng thể nhận là cái gì. Hắn bình tĩnh cất tiếng hỏi: "Là kẻ nào?"
"Lôi Phó tướng." Thượng Quan Thụy Hy thế nào cũng ngờ tới chính là .
Lôi Phó tướng kề cận bên cạnh An Thân Vương bao năm nay, ngài hết mực tin tưởng. Thượng Quan Thụy Hy từng nghi ngờ tất cả , nhưng duy chỉ là từng mảy may hoài nghi.
"Đã cho điều tra lai lịch của ? Tại phản bội Vương Thúc?" Thượng Quan Huyền Dật vẫn còn chút ấn tượng về Lôi Võ. Một kẻ ít , tướng mạo bình thường, nhưng việc chắc chắn, cẩn thận, An Thân Vương vô cùng tín nhiệm.
Nếu đúng là nội gián do Nam Cung Quốc cài An Thân Vương phủ, thì e rằng nhiều cơ mật của Nam Cung Quốc nắm trong lòng bàn tay !
"Ta nhận tin là lập tức đến tìm ngươi ngay."
Nghe thế, Thượng Quan Huyền Dật ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái: "Tìm gì?"
"Dĩ nhiên là tìm ngươi điều tra cho rõ lai lịch của Lôi Phó tướng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-1161.html.]
"Đó là của An Thân Vương phủ các ngươi, tại bắt điều tra!" Chê đủ bận rộn ? Hắn là cái kẻ thích lo chuyện bao đồng từ bao giờ ?
「Bởi vì trướng ngươi lợi hại bao, hơn nữa để tránh rút dây động rừng, là ngươi cứ phái điều tra ! Ta trong phủ chúng còn ai là nội gián nữa!」 Đến cả mà phụ vương tin tưởng nhất, kề cận bên bao năm cũng là nội gián, địa vị của Lôi Võ trong Vương phủ hề thấp, cũng chẳng trong phủ rốt cuộc ai là tâm phúc của , nếu do phái điều tra, e rằng dễ để lộ phong thanh.
「Ta .」 Thượng Quan Huyền Dật cũng từ chối, đưa mảnh giấy trong tay cho Thượng Quan Thụy Hy: 「Hãy nghĩ cách dựng lên một màn kịch, để Lôi Võ rằng mảnh giấy vì gặp sự cố bất ngờ nên gửi . Nếu ngươi nghi ngờ trong Vương phủ tâm phúc của , thì chuyện mảnh giấy xử lý cho khéo, đừng để mảy may nghi ngờ, nhổ cỏ tận gốc bè lũ của .」
Thượng Quan Thụy Hy xong liền ngây cả : 「Dựng lên một màn kịch như thế nào, để mảnh giấy gặp sự cố bất ngờ gửi mà khiến Lôi Võ nghi ngờ? Chuyện khó quá chứ?」
Thượng Quan Huyền Dật ném cho một ánh mắt kiểu “ khó thì giao cho ngươi gì?”, cứ thế thản nhiên bước khỏi thư phòng, chẳng thèm đoái hoài đến nữa.
Đây vốn là chuyện Thượng Quan Thụy Hy cần vắt óc nghĩ cách giải quyết, nếu cái gì cũng giúp lo liệu xong xuôi cả , thì còn gì nữa? Chẳng lẽ rảnh rỗi việc gì quản chuyện vợ chồng nhà ở trong phòng gì ư?
Thượng Quan Thụy Hy theo bóng lưng xa của Thượng Quan Huyền Dật mà não nề thở dài một !
Sớm chuyện vận chuyển lương thảo phiền phức thế , lúc gì thì cũng từ chối quách cho xong!
Biết đến bao giờ mới thể ung dung ngâm thơ đối câu, múa bút văn đây!
Hắn chỉ những việc của văn thần, tại cứ bắt quản những chuyện đáng lẽ thuộc về võ tướng cơ chứ!
Phiền c.h.ế.t !
Thượng Quan Thụy Hy uể oải rời khỏi Thụy Vương phủ, về An Thân Vương phủ.
Đỗ Ức Cẩn thấy tướng công nhà mang một bộ dạng ủ rũ cúi đầu, bèn cất tiếng hỏi: 「Thế t.ử ?」
Thượng Quan Thụy Hy nghĩ suốt cả một chặng đường mà vẫn nghĩ diệu kế nào, cho trong phòng lui hết, đem nỗi phiền muộn của kể cho Đỗ Ức Cẩn .
Đỗ Ức Cẩn ngẫm nghĩ một lát : 「Con bồ câu đó nếu b.ắ.n c.h.ế.t, thì cứ xem như là ngộ sát thôi!」
Ngộ sát?
Thượng Quan Thụy Hy chợt nhớ đến sở thích của một thị vệ trướng , hai mắt tức thì sáng rực lên!
「Ức Cẩn, nàng đúng là phúc tinh của mà!」 Hắn kìm mà nâng gương mặt của Đỗ Ức Cẩn lên hôn một cái, vội vàng chạy tìm Thượng Quan Huyền Dật để cùng sắp xếp.
Trưa ngày hôm
Đoàn vận chuyển lương thảo suốt một buổi sáng, ai nấy đều mệt đói lả. Lôi Phó tướng thấy , khi ngang qua một khu rừng bèn cho dừng chân nghỉ ngơi tại chỗ, ăn chút lương khô mới tiếp tục lên đường.
Mọi tản tìm một gốc cây xuống, lưng tựa cây mà nghỉ ngơi.
Người do Thượng Quan Huyền Dật phái âm thầm theo dõi bọn họ suốt chặng đường, thấy họ đang nghỉ trong rừng, bèn nhân cơ hội nấp một cây đại thụ, thả con bồ câu đưa thư màu trắng trong tay bay vút lên trời.
Một binh sĩ vốn mê săn bắn, mỗi rừng đều lấy cung tên xem con mồi nào . Con mồi săn , đến tối sẽ mang đãi một bữa thịnh soạn.
Mọi thấy hành động của quen mắt, cũng chẳng ai bận tâm.
Bất chợt, thấy một con bồ câu trắng bay lướt qua trời, liền vội vàng nhắm chuẩn, giương cung b.ắ.n một mũi tên bay vút , con bồ câu lập tức rơi thẳng xuống đất.
Tên binh sĩ đó bước tới nhặt con bồ câu trắng lên, lúc mới phát hiện đây là một con bồ câu đưa thư, cầm con bồ câu về đội ngũ, mặt mày ủ dột : 「Thôi xong , b.ắ.n nhầm bồ câu đưa thư của khác, thư chuyện gì quan trọng nữa!」
Cảm ơn Phân Phương khen thưởng, cảm ơn các bạn bình chọn~~
--------------------