Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 1162

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:39:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lôi Võ , trong lòng chợt "lộp bộp" một tiếng, vội sang, cảm thấy con bồ câu đưa thư trong tay gã binh sĩ quen mắt đến lạ: Lẽ nào đây chính là con bồ câu đưa thư mà thả đêm qua?

 

trọn một đêm và cả một buổi sáng , lẽ nào nó vẫn còn loanh quanh trong khu rừng !

 

"Trương Cường, mau mở xem trong thư !" Có kìm lòng, hối hả giục giã.

 

Trương Cường chính là kẻ b.ắ.n hạ con bồ câu đưa thư.

 

"Làm cho lắm, dẫu đây cũng là chuyện riêng tư của khác." Trương Cường đáp lời.

 

"Bồ câu c.h.ế.t , còn màng chi đến chuyện riêng tư nữa! Bức thư coi như vĩnh viễn đến tay nhận ! Xem một chút thì !"

 

"Phải đó! Ngươi ai là thả bồ câu , cũng chẳng thư gửi cho ai. Dù là chuyện riêng tư nữa, chúng cũng là của nào. Thế thì còn gọi gì là riêng tư nữa!"

 

" thế, mau mở xem nào!" Đám binh lính khác cũng nhao nhao hối thúc.

 

Trương Cường trong lòng cũng dấy lên một nỗi tò mò, rốt cuộc trong thư những gì. Thấy đều háo hức, bèn : "Thôi , các ngươi cũng lý. Dù cũng chẳng là chuyện của ai, lỡ cũng chẳng . Vậy thì chúng cùng xem thử!"

 

Trương Cường cẩn thận gỡ mảnh giấy từ chân bồ câu, mở xem ngơ ngác cất lời: "Đây là thứ chữ quái quỷ gì thế , chẳng hiểu gì cả. Có ai ?"

 

Hắn chìa mảnh giấy .

 

Mọi liền xúm đầu gần, bàn tán: "Đây là cái gì ? Trông chẳng giống chữ chút nào!"

 

"Đọc hiểu, quả đúng là chuyện riêng tư! Viết thế thì riêng tư quá còn gì!"

 

"Bức thư bằng thiên thư ? Ta tuy chữ, nhưng cũng là chữ hình thù kỳ dị như thế !"

 

Đám binh lính một câu, kẻ một lời, xôn xao bàn luận.

 

Lôi Võ , một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng, ghé mắt qua, thiếu chút nữa thì hộc máu! Đây quả nhiên là mảnh giấy đêm qua.

 

Sao thể trùng hợp đến thế?!

 

Lẽ nào đêm qua con bồ câu lười biếng? Sau khi thả nó bay , lẽ nào nó lén tìm một gốc cây để ngủ, cho nên sáng nay mới bay đến khu rừng , còn xui xẻo chính thuộc hạ của b.ắ.n trúng?

 

Lôi Võ vận dụng hết trí tưởng tượng của , tìm một lý do hợp tình hợp lý cho việc con bồ câu đưa thư xuất hiện ở nơi !

 

Cũng thể trách nghĩ , bởi Lôi Võ nhớ đêm qua lúc bắt con bồ câu từ trong lồng , nó ngủ say !

 

trong lòng dấy lên một nỗi lo khác, sợ rằng lúc thả bồ câu đêm qua khác phát hiện, con bồ câu là do kẻ chặn cố tình thả .

 

Hắn lo rằng đây là một cái bẫy giăng sẵn!

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Nghĩ đến đây, Lôi Võ cố nén lòng, dám âm thầm để ý phản ứng của Trương Cường và những tên lính khác.

 

"Đây lẽ là mật hàm của triều đình chứ? Nghe một mật hàm đều bằng những loại chữ kỳ quái mà thường tài nào hiểu!" Trương Cường đột nhiên nghĩ đến khả năng , kìm nỗi lo trong lòng.

 

Lời của Trương Cường dứt, cả đám đông bỗng im phăng phắc.

 

Ai nấy đều cảm thấy khả năng lớn!

 

Bởi vì nơi vẫn còn là địa phận của Mẫn Trạch Quốc, một bức thư bằng những ký hiệu kỳ lạ như chắc chắn chứa đựng tin tức vô cùng quan trọng, vì lo sợ tin tức tiết lộ ngoài nên mới như thế!

 

"Nếu đây thật sự là mật hàm do triều đình gửi , hoặc là mật hàm của khác gửi cho triều đình, mà ngươi b.ắ.n hạ con bồ câu , lỡ đại sự của triều đình, thì..." Gã binh sĩ đó hết câu.

 

ai cũng hiểu, hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng nghiêm trọng!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-1162.html.]

Phải rằng bây giờ đang là thời kỳ vô cùng đặc biệt khi hai nước giao chiến!

 

Đã là mật hàm, còn dùng bồ câu đưa thư, chứng tỏ đây là việc vô cùng quan trọng và cực kỳ khẩn cấp!

 

Nếu thì thể dùng dịch mã Bát bách lý gia cấp !

 

Trương Cường sợ đến mức cuống quýt vứt con bồ câu và mảnh giấy trong tay : "Ta... nó là bồ câu đưa thư ! Ta chỉ ngỡ nó là một con bồ câu rừng bình thường thôi! Bồ câu đưa thư nào đáp xuống cành cây trong rừng chứ, chẳng chúng miệt mài bay trời để đưa tin ?"

 

Một tên lính nhặt con bồ câu đưa thư lên, cẩn thận ngắm nghía một lượt, sờ sờ phần diều cổ nó: "Diều của con bồ câu chứa đầy ắp đồ, chắc là nó đói bụng nên mới sà xuống khu rừng tìm cái ăn đây mà!"

 

Lôi Dũng đưa tay đón lấy con bồ câu, chăm chú quan sát một lượt: quả thật trông nó cực kỳ giống với con mà thả đêm qua, lớn nhỏ y hệt .

 

Hắn vuốt nhẹ lên diều của con bồ câu, quả nhiên nó căng phồng lên!

 

Lẽ nào con bồ câu ngốc nghếch lười biếng, trốn trong rừng tìm thức ăn, mới thủ hạ của b.ắ.n c.h.ế.t?

 

Hắn đen đủi đến mức nào mới gặp sự trùng hợp vạn nhất mới một như thế chứ!

 

"Bây giờ đây? Có cần gửi mật hàm về cho Chủ T.ử ạ?" Có lên tiếng hỏi.

 

Trương Cường liền vội vàng : "Nếu gửi về cho Chủ Tử, liệu thể đừng con bồ câu là do b.ắ.n hạ ! Lỡ như chậm trễ đại sự, ..." Trương Cường kìm mà đưa tay một động tác cứa ngang cổ.

 

"Không là ngươi b.ắ.n hạ, chẳng lẽ bảo con bồ câu tự nó đ.â.m đầu mũi tên của ngươi chắc?" Một binh sĩ thế liền bực bội đáp lời!

 

"... Hay là chúng đừng bẩm báo nữa, dù thì, nếu báo lên, cũng sẽ chẳng ai con bồ câu là do b.ắ.n hạ, ?" Trương Cường thấp thỏm bất an .

 

"Bọn ? Bọn đều cả đấy!"

 

Trương Cường: "Tình một phen, các ngươi cứ giả vờ như mà!"

 

Lôi Võ thấy bộ dạng của Trương Cường giống như đang diễn kịch, bèn : "Đây chắc là mật hàm , thấy mảnh giấy giống như một khúc phổ, là tình nhân đang trao đổi nhạc phổ cho chứ. Chuyện cần bẩm báo lên Chủ T.ử gì. Vả , nhiệm vụ của chúng nhanh chóng đưa lương thảo đến tiền tuyến, bây giờ nhân lực vận chuyển lương thực đang thiếu thốn, cử ai mang mảnh giấy về đây? Thêm một chuyện bằng bớt một chuyện, chúng vẫn nên mau chóng lên đường thì hơn!"

 

"Tướng quân mới nhớ , đây là sáo phổ, từng thấy một vị thư sinh nhà hàng xóm học qua ."

 

"Hóa là sáo phổ, hú vía, sợ c.h.ế.t khiếp! Vậy thì cần bận tâm nữa, tối nay chúng hầm con bồ câu thành canh cùng uống nhé, thấy nó béo phết đấy!" Trương Cường lúc mới thở phào nhẹ nhõm, liền bắt đầu nghĩ đến chuyện ăn thịt con bồ câu.

 

"Béo là , ngươi xem nó ăn đến mức diều cũng căng phồng lên kìa, đoán nó ngươi b.ắ.n hạ, nhất định là vì ăn no quá ! Bay nổi nữa! Chẳng con bồ câu là nhà ai nuôi nữa, một con chim ngốc tham ăn như , mà huấn luyện thành bồ câu đưa thư cơ chứ!"

 

Lôi Võ liền liếc con bồ câu đưa thư đất, con bồ câu ngày thường quả thật tham ăn ham ngủ! Hắn cũng hiểu chọn ngay một con tham ăn ham ngủ để bồ câu đưa thư nữa!

 

Chuyện về con bồ câu đưa thư cứ thế trôi qua, tiếp tục lên đường.

 

Buổi tối, Trương Cường quả thật đem con bồ câu hầm canh.

 

Lôi Võ lén lút đến xem xét đám nội tạng moi từ con bồ câu, tìm thấy cái diều của nó và phát hiện bên trong quả thực chứa nhiều quả dại, lúc mới yên lòng.

 

Xem con bồ câu đưa thư của thật sự vì mải mê tìm đồ ăn trong rừng mà chậm trễ !

 

Bởi vì nếu là bồ câu đưa thư nuôi dưỡng nhân tạo, thức ăn cho chúng đều là ngũ cốc tạp lương, nào ai rảnh rỗi tìm quả dại cho bồ câu đưa thư ăn cơ chứ.

 

Sau chọn bồ câu để huấn luyện thành bồ câu đưa thư, tuyệt đối thể chọn con nào lười tham ăn nữa. Hóa chỉ lười biếng tham ăn là đồ vô dụng, mà ngay cả bồ câu lười tham ăn cũng chẳng thể trọng dụng ! Lôi Dũng thầm nghĩ.

 

Đêm đến, Lôi Dũng bí mật thả một con bồ câu đưa thư khác bay , mảnh giấy cũng tờ mới, mà dùng chính tờ giấy nhặt từ đất buổi trưa.

 

Trên mái nhà, một hắc y nhân âm thầm chứng kiến tất cả, lặng lẽ một tiếng động rời khỏi mái nhà, đem tin tức truyền về Đế Đô.

 

--------------------

 

 

Loading...