Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 1201
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:40:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Binh sĩ Nam Cung Quốc mai phục trong sơn cốc suốt hai ngày ròng, mà lạ chẳng thấy một tên lính nào chạy ngược trở về. Khương Tướng Quân của Nam Cung Quốc nén nổi lòng hoài nghi: “Lẽ nào quân địch băng qua T.ử Vong Thảo Nguyên trong truyền thuyết?”
Một vị phó tướng họ Triệu liền lập tức bác bỏ: “Không thể nào, từ đến nay từng ai đó mà còn thể mạng trở ! Bên trong thảo nguyên chẳng thứ gì tồn tại, chừng quân diệt !”
“Ta cho rằng quân địch thể nào băng qua T.ử Vong Thảo Nguyên, nhưng quân diệt cũng là chuyện thể. Những kẻ c.h.ế.t, lẽ đang ẩn nấp đó trong bóng tối, chờ chúng rút quân mới tìm đường tháo chạy!” một vị phó tướng họ Trương khác phân tích.
Khương Tướng Quân , cảm thấy lời phân tích của vị phó tướng họ Trương quả thật lý, bèn quyết định tiếp tục mai phục ngọn núi thêm một hai ngày nữa.
Chẳng ai ngờ , đêm hôm trời bỗng đổ một trận mưa như trút nước, cơn mưa cứ thế xối xả mãi cho đến tận hừng đông mà vẫn dấu hiệu ngớt.
Phó tướng họ Triệu bèn với Khương Tướng Quân: “Tướng quân, mưa lớn đến thế , chúng nên rút quân ngay trong đêm ạ?”
“Không , chính vì mưa to như thế , chừng binh sĩ của Mẫn Trạch Quốc còn chịu đựng nổi nữa, sẽ từ trong T.ử Vong Thảo Nguyên mà tháo chạy đây!”
Đã chờ đợi lâu đến thế, Khương Tướng Quân quyết định nán thêm một hai ngày nữa.
Binh sĩ Nam Cung Quốc đội mưa mai phục trong núi ròng rã suốt một ngày một đêm, đến một bóng lính của Mẫn Trạch Quốc cũng chẳng thấy , thế mà đợi tin Thượng Quan Huyền Tuấn của Mẫn Trạch Quốc đang dẫn mười vạn binh mã tấn công thành trì!
Khương Tướng Quân tin, sắc mặt “xoạt” một tiếng liền trắng bệch như tờ giấy!
Trúng kế !
Thảo nào trận chiến dễ dàng đến , đầy nửa canh giờ, đội hình quân địch tan tác, Địch Thiệu Duy lập tức dẫn binh tháo chạy! Hóa là dụ bọn họ khỏi đây, để Thượng Quan Huyền Tuấn dẫn binh công thành!
Địch Thiệu Duy quả là cao tay, cố tình ăn để đ.á.n.h lạc hướng ! Hại cứ ngỡ bọn chúng xuất binh là để dùng cho hết độc phấn !
Năm vạn binh sĩ công thành! Binh lính giữ thành tuy cũng năm vạn, nhưng nếu mười vạn binh sĩ của Địch Thiệu Duy c.h.ế.t, mà may mắn vòng qua T.ử Vong Thảo Nguyên, xuyên qua rừng rậm để trở về Giang Đông Huyện, thì thành trì Giang Đông Huyện nguy to !
“Binh sĩ Mẫn Trạch Quốc đang công thành, rút lui! Mau về cứu thành!” Khương Tướng Quân dồn hết sức bình sinh mà gào lớn.
Binh sĩ Nam Cung Quốc cũng đại sự , tất cả vội vàng tập hợp đội ngũ, tức tốc về cứu thành.
Khi binh sĩ Nam Cung Quốc chạy về đến nơi, Thượng Quan Huyền Tuấn đang chỉ huy cung thủ b.ắ.n xối xả binh lính tường thành!
Binh sĩ tường thành cũng ngừng b.ắ.n tên xuống đám quân lính bên .
Trong phút chốc, mưa tên bay loạn xạ bầu trời còn dày đặc hơn cả những hạt mưa.
“G.i.ế.c!” Khương Tướng Quân hét lớn.
Thượng Quan Huyền Tuấn liếc mắt đám binh sĩ Nam Cung Quốc đang hối hả chạy tới, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ một nụ băng giá: Đợi các ngươi lâu lắm !
“Anh em xông lên! Mục tiêu của chúng là chừa một mảnh giáp! Một tên cũng tha!” Thượng Quan Huyền Dật vận dụng nội lực để truyền âm xa, khiến cho từng binh sĩ đều thấy rõ mồn một!
“G.i.ế.c! Không chừa một tên!” Binh sĩ Mẫn Trạch Quốc lập tức đồng thanh hô vang đáp lời!
Thế là hai quân lao một trận huyết chiến dữ dội.
Binh sĩ Nam Cung Quốc canh giữ trong sơn cốc suốt hai ngày, đó dầm mưa dãi gió suốt một ngày một đêm, tức tốc chạy mấy chục dặm đường để đến đây, sớm sức cùng lực kiệt, thể là đối thủ của đám binh sĩ Mẫn Trạch Quốc sớm bày binh bố trận, ung dung chờ sẵn tại nơi !
Chỉ là chiến trường trò chơi, một chút lơ là liền mất mạng, đám binh sĩ Nam Cung Quốc đành liều mạng mà vùng lên chống trả!
Thế nhưng, cho dù bọn họ liều cả tính mạng, binh sĩ Nam Cung Quốc vẫn ngã xuống với tốc độ cực nhanh!
Khương Tướng Quân thấy tình thế bất lợi, đang định hạ lệnh rút quân, thì đúng lúc …
Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi cũng dẫn theo năm vạn tinh binh kỵ mã đến nơi!
là họa vô đơn chí, nhà dột còn gặp mưa dầm, thuyền thủng vướng gió ngược!
“Lên!” Thượng Quan Huyền Dật thừa một chữ, chỉ lạnh lùng lệnh.
Có thêm năm vạn tinh binh kỵ mã tham chiến, binh sĩ Nam Cung Quốc ngã xuống càng nhanh hơn nữa
Nhìn thấy xác binh lính Nam Cung Quốc la liệt khắp nơi, bóng dáng của họ trong cuộc giao tranh cứ thưa thớt dần, Khương Tướng Quân chợt nảy ý định dẫn binh lính xông ngược về thành, thế nhưng bên ngoài cổng thành, binh lính Mẫn Trạch Quốc vây kín dày đặc như kiến, chỉ cần cổng thành mở, binh lính của còn kịp trong, e rằng quân Mẫn Trạch Quốc ồ ạt tràn , như thành trì chẳng sẽ công mà phá !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-1201.html.]
Vào thành là chuyện thể nào. nếu thành mà dẫn quân bỏ chạy, huyện thành Giang Đông Huyện sẽ rơi tay binh lính Mẫn Trạch Quốc. Hắn dẫn quân đến để cứu thành, giờ tháo chạy thì còn thể thống gì nữa!
Thế nhưng nếu chạy, mười vạn binh lính trướng sẽ còn một mống! Và , Giang Đông Huyện vẫn cứ rơi tay quân Mẫn Trạch Quốc mà thôi!
Khương Tướng Quân quả thực cảm giác như đang cưỡi lưng cọp, tiến thoái lưỡng nan!
Giờ đây hối hận vô cùng, lúc đầu đầu óc mê đến thế, mai phục trong sơn cốc để chờ g.i.ế.c đám lính Mẫn Trạch Quốc tháo chạy về!
Bây giờ lâm cảnh tiến thoái lưỡng nan thế !
Vị tướng lĩnh tường thành binh lính Nam Cung đ.á.n.h cho tan tác như hoa rơi nước chảy, chỉ thiếu nước còn một mảnh giáp!
Lòng cũng nóng như lửa đốt!
Làm bây giờ, lẽ nào mở cổng thành cử binh lính ứng cứu ư?
mà?
Hắn liếc hàng vạn quân địch đang trấn giữ kiên cố cổng thành, lòng đầy do dự!
Nếu mở cổng thành, quân địch công phá cũng chẳng chuyện dễ dàng, thể cầm cự cho đến khi viện binh tới! Như Giang Đông Huyện sẽ cứu!
Thế là hét lớn về phía Khương Tướng Quân: "Rút lui! Đi gọi viện binh!"
Khương Tướng Quân thấy mới bừng tỉnh, đúng ! Quay về gọi cứu viện! Mắt thấy càng lúc càng nhiều binh lính ngã xuống, nếu rút lui ngay, thật sự sẽ chẳng còn gì nữa, vội vàng lệnh: "Rút!"
Nói , liền thúc ngựa đầu, chạy về phía T.ử Vong Thảo Nguyên.
Nếu lúc nãy binh lính Mẫn Trạch Quốc thể rút lui từ nơi đó, chứng tỏ ở T.ử Vong Thảo Nguyên vẫn còn một con đường sống!
Binh lính Nam Cung Quốc lệnh của Khương Tướng Quân, lập tức tháo chạy.
"Truy!" Thượng Quan Huyền Dật nhanh chóng đuổi theo.
Thế là binh lính Nam Cung Quốc chạy bán sống bán c.h.ế.t ở phía , còn binh lính Mẫn Trạch Quốc thì ráo riết truy đuổi phía !
Khi đến sơn cốc, Khương Tướng Quân sững sờ.
Địch Thiệu Duy dẫn binh lính chờ sẵn ở đó, Khương Tướng Quân đang ngây , nụ rạng rỡ đến lạ thường: "Khương Tướng Quân, lâu gặp, vẫn khỏe chứ!"
Lúc Khương Tướng Quân mới vỡ lẽ, toán quân Mẫn Trạch Quốc đuổi đến lúc nãy bộ đều là kỵ binh tinh nhuệ, thấy một tên bộ binh nào!
Hóa tất cả đều chờ sẵn ở đây !
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Mẫn Trạch Quốc sớm bày binh bố trận, chặn đường lui của bọn họ!
Trước sói dữ, quân truy đuổi, hai bên là núi cao, ngoài việc chạy lên núi , bọn họ còn thể gì nữa!
"Chạy! Mọi chạy lên núi!" Khương Tướng Quân vội vàng hạ lệnh.
Binh lính chia chạy lên hai ngọn núi lớn ở hai bên, đây là lối thoát duy nhất .
Địch Thiệu Duy nhếch mép khẩy, vui vẻ thốt hai chữ: "Bắn tên!"
Binh lính Mẫn Trạch Quốc nhanh chóng lùi phía , đám binh lính mai phục núi liền b.ắ.n tên tới tấp những binh lính Nam Cung Quốc đang cố sống cố c.h.ế.t trèo lên.
Mưa tên dày đặc trút xuống, binh lính Nam Cung Quốc trúng tên ngã ngửa , va những đang theo , cùng lăn xuống chân núi.
"G.i.ế.c! G.i.ế.c cho một con đường máu!" Khương Tướng Quân thấy cảnh , tức đến đỏ cả mắt, gầm lên.
Một trận kịch chiến bắt đầu, tiếng gào thét c.h.é.m g.i.ế.c vang lên ngớt, dọa cho chim chóc trong rừng cũng vỗ cánh bay tán loạn!
Hồi lâu , cảnh giương cung bạt kiếm, tiếng kêu la t.h.ả.m thiết khắp nơi mới dần chìm tĩnh lặng.
--------------------