Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:31:57
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thượng Quan Huyền Dật ôm tiểu nam hài vẫy vùng giữa dòng nước, trong đầu chỉ vang lên một câu của Hiểu Nhi: "Lỗ to !"
Tiểu nam hài chẳng những cứu , trái còn kéo cả bản hiểm cảnh!
Thượng Quan Huyền Dật một tay ôm chặt lấy tiểu nam hài, dốc hết sức bình sinh bơi về phía bờ.
Sóng dữ cuồn cuộn hết lớp đến lớp khác, cứ tiến lùi, vỗ đập ngớt thể hai . Thượng Quan Huyền Dật cảm giác như sắp rã rời, những con sóng vờn cho khốn đốn.
Đã mấy , suýt chút nữa giữ vững , tuột tay rơi mất tiểu nam hài.
"Cứ thế !" Thượng Quan Huyền Dật nghĩ đến chiếc nhẫn gian mà Hiểu Nhi tặng, định bụng trong đó để tránh bão táp phong ba, nào ngờ phát hiện thể .
Lẽ nào là vì đang mang theo ngoài? Hay là vì đang ở nước?
Nghĩ đến cảnh nếu gian thì nước biển cũng sẽ ồ ạt tràn theo, Thượng Quan Huyền Dật chút may mắn vì .
Trong gian còn chứa bao nhiêu thứ mà nha đầu tặng cho , nếu nước biển tràn thì chẳng sẽ phá hủy tất cả .
Sóng biển vẫn lặng, Thượng Quan Huyền Dật cũng gắng sức bơi nữa, cứ để mặc cho và tiểu nam hài trôi dạt theo dòng nước, lênh đênh mặt biển. Bây giờ giữ chút sức lực, đợi đến khi mặt biển yên ả trở mới tính tiếp.
Một con sóng khổng lồ ập tới, ngay đầu ngọn sóng, Thượng Quan Huyền Dật chợt thấy một vật gì đó trông giống như tấm ván giường. Hắn dồn hết sức lực bơi ngược dòng, đến khi cảm thấy cơ thể gần như kiệt quệ, cuối cùng cũng tóm một góc của tấm ván. Hắn nghiến chặt răng, chờ đợi cơn sóng tiếp theo đ.á.n.h cho tan tác, nhưng dù , một một vật trong tay vẫn quyết buông!
Hắn rằng, đây chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng!
…
Nửa ngày khi Hiểu Nhi rời , Hoàng Thượng nhận tin báo.
Hắn lập tức hạ chỉ, điều động một vạn tinh binh giao cho Triệu Hữu Uy dẫn tới Nam Châu để tiến hành tìm kiếm và cứu viện.
Thẩm Thừa Diệu tan buổi chầu trở về, đang định báo tin cho Hiểu Nhi thì mới con gái sớm chuyện và một lên đường cứu .
Lưu Thị đem những lời Hiểu Nhi kể cho Thẩm Thừa Diệu, và ông đuổi Hiểu Nhi trở về.
Thẩm Thừa Diệu nghĩ đến việc Hiểu Nhi thể Tiên Điền bất cứ lúc nào nếu gặp nguy hiểm, liền lắc đầu với Lưu Thị.
"Hiểu Nhi trong lòng tự tính toán, hơn nữa bản lĩnh của con bé lớn lắm, cần lo lắng . Vả , mà Lục hoàng t.ử sắp xếp đương nhiên là đáng tin cậy, con bé nhất định sẽ tìm Lục hoàng tử, hai họ sẽ bình an trở về thôi."
Hiểu Nhi thúc ngựa phi nước đại, mỗi ngày chỉ ngủ một đến hai canh giờ, gần như thể là ngựa dừng vó mà đến Nam Châu.
Lúc , thành Nam Châu trở vẻ yên bình, nhưng vẫn thể thấy dấu vết trận cuồng phong sóng dữ càn quét, khắp nơi là những công trình kiến trúc đổ nát, đê biển, tường thành đều sụp đổ. Những mảnh gỗ vỡ, ván gãy vẫn còn vương vãi khắp nơi.
Có thể mường tượng , những con sóng thần lúc gào thét dữ dội, sức tàn phá kinh hoàng đến nhường nào!
Khi Hiểu Nhi đặt chân thành Nam Châu, trời vẫn sáng hẳn.
Địch Thiệu Duy đang dẫn theo hơn mười binh lính và mấy ngư dân kinh nghiệm ở làng chài gần đó, chuẩn một nữa khơi tìm kiếm cứu nạn.
Hiểu Nhi theo sự chỉ dẫn của Bạch Thiên, tìm đến bến cảng sửa chữa tạm thời và gặp Địch Thiệu Duy.
"Địch đại ca!"
Địch Thiệu Duy chuẩn bước lên thuyền, bỗng thấy giọng của Hiểu Nhi, giật phắt , vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: "Nha đầu! Sao ngươi đến đây."
"Thượng Quan đại ca ?"
Nghe câu , Địch Thiệu Duy suýt nữa thì bật , "Ta cũng đang tìm , đang chuẩn khơi đây. Chắc là sóng lớn cuốn ."
Hiểu Nhi cũng rằng Thượng Quan Huyền Dật ở khu vực bờ biển gần đây, nàng dứt khoát : "Cứ lên thuyền khơi , chuyện tính ."
Hiểu Nhi dẫn theo bốn mà Thượng Quan Huyền Dật sắp xếp để bảo vệ nàng cùng lên thuyền.
Không dẫn theo cũng , mấy quả thực là theo sát nàng rời nửa bước.
Hiểu Nhi hỏi Địch Thiệu Duy về tình hình lúc đó, Thượng Quan Huyền Dật gặp nạn là vì trở cứu một đứa trẻ, nàng cũng nên gì cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-264.html.]
Khi sóng thần ập đến, ai nấy đều lo còn xong.
"Hy vọng ông trời tấm lòng thiện lương của mà giữ cho một mạng."
Chiếc thuyền buồm lớn lướt mặt biển phẳng lặng, mặt biển yên bình thế , ai mà ngờ rằng khi nó nổi cơn thịnh nộ, nó thể cướp tất cả?
Địch Thiệu Duy dẫn lùng sục khắp các hòn đảo gần đây, giờ họ dong buồm tìm đến những hòn đảo xa xôi hơn.
"Bạch Thiên, ngươi cảm nhận khí tức của Thượng Quan đại ca ?"
"Vẫn ."
Hiểu Nhi thất thần đường bờ biển xa xăm.
"Nha đầu, suốt chặng đường chắc ngươi ngủ , là khoang thuyền nghỉ một lát ?" Địch Thiệu Duy đau lòng khi quầng thâm đậm đặc mắt Hiểu Nhi.
Nha đầu , ngoại trừ đầu gặp mặt gầy trơ xương, những đó khi nào mà tràn đầy sức sống .
Vừa nhận tin vội vã chạy đến nhanh như , dọc đường chắc chắn là chẳng hề dừng nghỉ ngơi.
Hiểu Nhi liếc Địch Thiệu Duy, râu ria xồm xoàm, quầng mắt thâm còn hơn cả gấu trúc, cũng dạo gần đây chắc hẳn ngày đêm tìm kiếm Thượng Quan Huyền Dật.
"Địch đại ca cũng nghỉ một lát , còn lâu mới tới đảo. Đừng để tìm Thượng Quan đại ca mà gục ngã ."
Địch Thiệu Duy cũng lời Hiểu Nhi lý, bèn gật đầu.
Chẳng hiểu , Hiểu Nhi ở đây, lòng Địch Thiệu Duy thấy an tâm hơn hẳn.
Hiểu Nhi cũng một gian phòng trong khoang thuyền để chợp mắt một lúc.
Nàng ngủ hề yên giấc, trong cơn mơ màng thấy bên ngoài tiếng ồn ào, liền tỉnh hẳn.
Nàng trở dậy, vận y phục chỉnh tề mới bước khỏi khoang thuyền, lên boong tàu.
Chỉ thấy Triệu Dũng đang trói một đàn ông, la lối đòi ném xuống biển cho cá ăn.
...
"Đại nhân, dám nữa, xin tha cho ! Trên còn già, còn con thơ đang chờ về nuôi nấng! Ta thể c.h.ế.t ."
"Đại nhân, xin ngài tha cho , nhà chỉ là trụ cột, mà c.h.ế.t , bỏ cả nhà già trẻ gái yếu thật đáng thương!" Có một dân kìm bèn bước cầu xin.
"Có chuyện gì ?" Hiểu Nhi chau mày, "Giờ là lúc nào mà còn tâm trạng gây sự."
"Cô nương, kẻ lưng chủ t.ử c.h.ế.t chắc , khi mồi cho cá từ lâu, cứ tìm mãi thế cũng chỉ tốn công vô ích, chừng còn khiến cả thuyền chúng mất mạng theo. Ta sẽ ném kẻ xuống biển cho cá ăn ngay, thật to gan dám trù ẻo chủ tử."
Nghe , Hiểu Nhi lạnh lùng liếc kẻ đó một cái: "Nếu ngươi cùng chúng khơi cứu , cứ thẳng, chúng sẽ ép buộc. Mạng nào cũng đáng quý, nhưng ngươi đừng trù ẻo khác. Người mà chúng cứu tuyệt đối c.h.ế.t! Quản cho cái miệng của ngươi, bỏ qua, ! Bằng , sẽ là đầu tiên băm ngươi ném xuống cho cá ăn. Lục hoàng t.ử là mà ngươi thể tùy tiện đem bàn tán! Nếu , c.h.ế.t sẽ chỉ ngươi ."
Những dân khác thuyền thế thì sợ đến trắng cả mặt, trù ẻo Lục hoàng tử, chẳng lẽ sẽ tru di cửu tộc ?!
"Không dám nữa, dám nữa, đa tạ cô nương tha mạng." Kẻ đó sợ đến mức suýt vãi quần.
"Thả !" Hiểu Nhi với Triệu Dũng.
Sự việc trôi qua hơn một tháng, kẻ nghĩ như cũng là điều dễ hiểu.
Không thể chỉ vì ăn khó , miệng lưỡi độc địa một chút mà lấy mạng .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hiểu Nhi đến đuôi thuyền, hỏi Bạch Thiên: "Bạch Thiên, khơi lâu như , ngươi cảm nhận khí tức của Thượng Quan đại ca ?"
"Vẫn ." Bạch Thiên lắc đầu, hử? Bạch Thiên khụt khịt mũi, "Hướng Đông Nam, là hướng Đông Nam!"
--------------------