Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:31:59
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngươi đây giúp !" Hiểu Nhi gọi lái thuyền trẻ tuổi phụ một tay, nàng bước đến cột buồm, đích tay kéo căng cánh buồm, đổi diện tích chịu lực của cánh buồm với gió, từ đó xoay chuyển hướng của thuyền.
Người lái thuyền trẻ tuổi vội vàng chạy giúp sức, ngờ Hiểu Nhi thật sự tự tay.
Vị cô nương thật sự am hiểu ? cánh tay mảnh khảnh thế liệu đủ sức ?
Rồi liền thấy Hiểu Nhi bắt đầu điều chỉnh cánh buồm một cách vô cùng thành thục, còn chỉ huy phụ giúp nàng. Mãi đến khi cánh buồm thuyền kéo về đúng hướng một cách nhẹ nhàng, mới tin rằng, nàng thật sự am tường.
Thậm chí còn rành rẽ hơn cả bọn họ!
Hèn gì! Hèn gì thể lừa gạt nàng.
Hiểu Nhi chẳng hề để tâm đến việc đám đang gì với Địch Thiệu Duy, chỉ chuyên chú chỉnh cánh buồm với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Dù nữa, bất kể bọn họ thế nào, nàng vẫn tin rằng Địch Thiệu Duy sẽ về phía .
Chưa cần bàn đến mối quan hệ giữa nàng và Địch Thiệu Duy, lẽ nào bọn họ thật sự coi Địch Thiệu Duy là kẻ ngốc, gì tin nấy ?
Nàng rõ là bọn họ lừa gạt nàng ! Lừa gạt là ý gì, chẳng lẽ Địch Thiệu Duy hiểu?
Nếu lúc nàng bước thể thấy những lời như , thì chắc chắn đó bọn họ còn nhiều câu quá quắt hơn nữa!
Bản nàng là từ thời hiện đại đến, ở nơi đó, đều bình đẳng, tự do ngôn luận, cho nên dù những lời lẽ khó chịu khiến tức giận, nhưng nàng thật sự thể chuyện chỉ vì lời quá đáng và ác ý tổn thương khác mà lấy mạng .
Vì , việc nàng lệnh đ.á.n.h bọn họ mười trượng xem là nhân từ, bởi nếu để Địch Thiệu Duy xử lý, bọn họ tưởng sẽ kết cục !
Trong xã hội mà cấp bậc rạch ròi, hoàng quyền là tối thượng , kẻ phạm thượng, nguyền rủa hoàng tử, thì chịu tội gì?
Quả nhiên!
"Nha đầu, ngươi xem đám đáng tội gì?"
Địch Thiệu Duy đám dùng đủ lời ngon tiếng ngọt để thoái thác trách nhiệm mà tức đến đau cả gan! Hắn đầu hỏi Hiểu Nhi đang bận rộn.
"Ném xuống biển cho cá ăn là ! Đến lúc đó xem tìm xương của bọn họ ." Hiểu Nhi buột miệng đáp.
Kẻ câu "tìm một khúc xương là may mắn lắm !" thấy lời , sợ đến mức tiểu són quần. Hèn gì vị cô nương rằng đ.á.n.h bọn họ, thì là thấy những lời bọn họ !
"Quả là một đề nghị !" Địch Thiệu Duy đầu với binh lính: "Ném bọn chúng xuống biển!"
Một tên lính lập tức bước tới, túm lấy áo của tên tổng đà chủ, một tay quăng xuống biển lớn.
"A~"
"Tõm!"
Mấy lái thuyền còn thấy sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống.
"Địch công t.ử tha mạng!"
…
"Địch công tử, chúng dám nữa!"
"Cứu mạng a! Địch công t.ử cứu mạng! Ta dám nữa, Địch công t.ử tha mạng!" Tên tổng đà chủ gào thét nước.
C.h.ế.t mất! Vùng biển cá ăn thịt xuất hiện!
"Địch công tử, mau cứu lên ! Ta lập tức đổi hướng thuyền! Lập tức!" Hắn dường như thấy một con cá lớn màu đen từ xa bơi tới, sợ đến nỗi tè cả quần, may mà ở nước nên ai phát hiện.
Chỉ tiếc là ô uế nước biển.
"Nói ?" Địch Thiệu Duy liếc kẻ đang ở biển mấy đang quỳ boong thuyền.
Ý đe dọa quá rõ ràng.
"Nói cái gì?" Mấy boong thuyền ngơ ngác.
"Đồ ngu, thật ! Địch công tử, ! Ta ! Ngài cho cứu lên, sẽ !" Tên tổng đà chủ ở biển gấp đến độ chân sắp chuột rút.
Mấy lúc mới hiểu , tranh .
"Ta !"
"Ta cũng !"
…
Thế là mấy sót một chữ mà kể bộ những lời ! Thật khó cho bọn họ trí nhớ đến !
"Tốt, ! Tất cả ném xuống biển!" Địch Thiệu Duy giận đến cực điểm.
"Địch công t.ử tha mạng a!"
…
"A!"
…
"Tõm!"
…
"Tõm!"
Cánh buồm điều chỉnh xong, con thuyền bắt đầu ngược gió tiến về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-266.html.]
Mấy kêu cứu bơi đuổi theo phía thuyền.
Mà ở phía bọn họ, một vật đen ngòm khổng lồ cũng đang bơi về phía họ.
"Cứu mạng a~ Cứu mạng!"
"Chúng dám nữa!"
"Hiểu Nhi Cô Nương, cứu mạng a, chúng dám nữa!"
…
"Hiểu Nhi Cô Nương, xin , xin hãy cứu chúng với!"
…
"A! Cá ăn thịt tới ! Cứu mạng! A…"
Ngay lúc bọn họ ngỡ rằng sắp chôn thây nơi bụng cá, đám binh sĩ cuối cùng cũng thả xuống mấy sợi dây thừng.
Mấy vội vàng níu chặt lấy dây thừng, thể liền một lực mạnh kéo bật lên khỏi mặt nước. Con cá ăn thịt thậm chí còn ngoạm mất chiếc giày của một trong đó, dọa cho sợ đến mức ngã sõng soài boong tàu vội ôm chân gào lên: "A, chân của , chân của cá ăn mất ! Chân của !"
Một tên lính liếc chân , tức đến nỗi đá cho một cước:
"Gào cái gì mà gào! Chân của ngươi vẫn còn nguyên đó !"
Đám nhặt một mạng, lúc hồn trở , thấy năm ngón chân lành lặn của thì đồng loạt nổi giận: "Câm miệng!"
Thậm chí còn thẳng thừng cởi phăng chiếc giày chân, ném thẳng về phía : "Cầm lấy! Chân của ngươi !"
Vừa mới lên gào loạn cả lên, cũng mau chóng tạ tội! Không sợ ném xuống biển nữa ?!
Muốn c.h.ế.t cũng đừng liên lụy đến bọn !
Mấy vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ tội, Địch Thiệu Duy sai đ.á.n.h bọn họ mười trượng, chuyện xem như cho qua.
Hiểu Nhi gật đầu một cái, cũng thèm để tâm đến bọn họ nữa mà về khoang thuyền.
Hóng gió biển nhiều cũng khiến da mặt thoải mái.
Có những kẻ đúng là cần dạy dỗ, kể từ đó về , mấy dám hó hé thêm nào nữa, mỗi trông thấy Hiểu Nhi đều tỏ vô cùng cung kính.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Địch Thiệu Duy cũng theo lưng Hiểu Nhi trong khoang thuyền.
"Nha đầu, Thượng Quan đại ca nhà ngươi ở hướng Đông Nam ?"
"Ừm." Hiểu Nhi gật đầu.
"Làm ngươi ?" Địch Thiệu Duy tò mò hỏi.
"Đoán thôi."
"Đoán bằng cách nào?" Tại đoán chứ?
"Dựa thần giao cách cảm mà đoán." Hiểu Nhi đùa.
Địch Thiệu Duy: "..."
Chiếc thuyền buồm lướt mặt biển lặng gió trời quang ròng rã suốt năm ngày trời, cuối cùng mới thấp thoáng trông thấy một hòn đảo nhỏ.
Hiểu Nhi hòn đảo nhỏ gần như chỉ đá tảng phía xa, bất giác thở phào một nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp đến nơi .
"Ở ngay phía ?" Địch Thiệu Duy chau mày, từ xa, hòn đảo lấy một mảng xanh, chẳng lẽ là đá ? Có tìm gì để ăn đây?
Thượng Quan Huyền Dật sống sót bằng cách nào?!
"Chủ nhân, vùng biển phía nhiều đá ngầm!"
"Bạch Thiên, hãy dùng vị trí của kim đồng hồ để nhắc vị trí của đá ngầm, để tự cầm lái, ?"
Đá ngầm là một trở ngại cực lớn khi biển, chỉ cần một chút sơ sẩy khiến thuyền va , thủng một lỗ lớn, thì bọn họ để về!
Hiểu Nhi bước boong tàu, với mấy cầm lái: "Để , Giang Đào, ngươi hãy hỗ trợ !"
Người cầm lái trẻ tuổi tên là Giang Đào.
"Vâng, thưa cô nương."
Mấy còn thấy Giang Đào Hiểu Nhi bằng con mắt khác thì vô cùng ngưỡng mộ, nhưng bọn họ cũng dám suy nghĩ gì khác, dù thì kết quả cũng là do chính bọn họ tự chuốc lấy.
Tiểu cô nương còn bằng lòng để bọn họ tiếp tục cầm lái, bọn họ tạ ơn trời đất lắm .
"Sao đích cầm lái thế?" Địch Thiệu Duy hỏi.
Nha đầu sẽ vô duyên vô cớ cầm lái, chẳng lẽ nguy hiểm gì nữa !
"Bên mặt biển ẩn giấu nhiều đá ngầm."
Mấy cầm lái , sắc mặt ai nấy đều biến đổi, vội vàng chạy đến hai bên mạn thuyền, xuống mặt biển.
Chẳng lẽ vùng biển mệnh danh là vùng đất t.ử thần là vì quá nhiều đá ngầm ?
Thuyền mà va , chẳng sẽ thủng một lỗ lớn !
Thảo nào đây đều một trở , đúng là thập t.ử nhất sinh
--------------------