Dưới mặt nước, đá ngầm lởm chởm mọc lên san sát, Hiểu Nhi và Giang Đào gồng vật lộn với cánh buồm, con thuyền nhích từng chút một để tránh né những mỏm đá hiểm ác thể đoạt mạng bất cứ lúc nào.
Địch Thiệu Duy và các binh sĩ đều tựa cả lan can, nhoài gần nửa ngoài để dõi mắt xuống mặt biển.
Bên làn nước, những tảng đá ngầm đen ngòm thấp thoáng ẩn hiện.
Con thuyền chở nặng hàng hóa nên mớn nước cũng quá sâu.
Mỗi khi trông thấy thuyền sượt qua một mỏm đá ngầm trong gang tấc, hoặc cảm nhận đáy thuyền lướt qua nơi nào đó lờ mờ tựa như đá ngầm, tim của những lái thuyền như ai đó bóp nghẹt, treo lơ lửng , trán ai nấy cũng bất giác rịn một tầng mồ hôi lạnh.
Tổng đà thủ kìm , đưa tay lau vệt mồ hôi lạnh vốn chẳng hề tồn tại trán: "Hay là nhảy xuống xem tình hình thế nào?"
"Ta cũng !" Ở thuyền thôi cũng đủ giày vò , gan của sắp vỡ đến nơi !
"Ta thấy cách đấy, hai một nhóm, chia canh chừng hai bên, đỡ thuyền mà lòng rối bời!"
", đúng, cách ! Ở nước quan sát vẫn hơn, rõ hơn nhiều. Chứ ở thuyền chỉ , sốt ruột mà chẳng gì!"
"Vậy chúng xuống nhé!"
"Được, lát nữa ngươi lên, đổi cho !"
"Được."
...
Hiểu Nhi dĩ nhiên ý kiến gì về chuyện .
Bây giờ đang là mùa hè oi ả, nhảy xuống biển cũng chẳng , đến nỗi cóng cóngng đến c.h.ế.t.
Những nhảy xuống nước bơi một vòng, thấy vô đá ngầm vây quanh, trong lòng còn hoảng hốt hơn cả lúc ở thuyền. Con thuyền của họ đến giờ vẫn va đá ngầm, thật đúng là vận may ngút trời.
là Bồ Tát phù hộ!
"Nhanh, sang trái một chút, nhanh lên, kịp bây giờ... Sắp đ.â.m ! Nhanh lên!" Tổng đà thủ đang ở nước thấy thuyền sắp đ.â.m một mỏm đá nhọn hoắt, liền cuống quýt giậm chân bình bịch, dùng hết sức bình sinh lấy hai tay đẩy mạnh thuyền!
Mũi thuyền khệ nệ dịch chuyển tấm nặng nề của nó, giây cuối cùng lệch khỏi mỏm đá, tổng đà thủ thở hắt một , đúng là dọa c.h.ế.t ! Mật sắp vỡ đến nơi!
...
"A! Bên cũng , đầu sang ! Sang ! Đừng qua đây, đừng qua đây mà! Sang ! Không thấy !..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-267.html.]
Những thuyền hết hai Hiểu Nhi, đám đang khoa tay múa chân nước, lòng cũng nóng như lửa đốt.
"Không đúng! Dừng! Dừng! Dừng! Tránh ! Đi bên , bên ..." Người cuống đến mức ăn lộn xộn, rốt cuộc "bên " là bên nào?
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Nói cho trời , đất , nước , chim , cá , nhưng nhất quyết cho !
Một thuyền nhịn văng tục: "Tổ cha nhà ngươi! Bên đó rốt cuộc là bên nào!"
là cha ngươi lo c.h.ế.t mà!
...
"Không ! Mau xuống đây mấy phụ đẩy một tay, nhanh, nhanh, nhanh!"
"Ai bơi thì xuống biển phụ một tay!" Địch Thiệu Duy vội vàng lệnh cho các binh sĩ.
...
"Tiểu nha đầu, ?" Địch Thiệu Duy chạy tới hỏi Hiểu Nhi, cần dừng thuyền bơi qua đó .
mà còn xa như ... bơi kiểu gì?
"Đừng ồn!"
Mặc kệ những tiếng la hét thất thanh của đám nước, Hiểu Nhi chỉ đáp Địch Thiệu Duy một câu, gương mặt nàng trở nên nghiêm nghị lạ thường, dồn hết tâm trí theo sự chỉ dẫn và mệnh lệnh của Bạch Thiên và Thiên Bạch, tính nhẩm trong đầu nhanh như chớp, dốc lực để điều khiển cánh buồm một cách chuẩn xác nhất!
Địch Thiệu Duy: "..."
Trên boong thuyền giờ chỉ còn mỗi là kẻ nhàn rỗi, Địch Thiệu Duy bèn vận khinh công, nhảy vọt một biển xa hơn, cũng bắt đầu chuyến dò đá ngầm đầu tiên trong đời!
Hòn đảo nếu tính cả phần đá ngầm nước thì thực lớn, chỉ là phần lớn chôn vùi mặt biển, đúng là quá mức tai hại.
Đá ngầm đáy biển nông sâu đều, nếu cột mốc chỉ đường thì vẫn thể .
đối với Hiểu Nhi mà , cũng như !
Tất cả nan đề thế gian đều do con chinh phục!
——