Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:32:55
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dừng xe chỉ vì mến cảnh rừng phong chiều muộn,

Lá đượm sương còn đỏ hơn hoa tháng Hai.

 

Tiết trời thu vàng trong veo mát mẻ, lá bay lả tả.

 

Bãi săn Hoàng gia.

 

Từng chiếc lều trại dựng lên ngay ngắn.

 

Hiểu Nhi bước khỏi lều của , ngắm những vệt vàng óng ả phía xa xa, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ .

 

Bấy giờ đang là hoàng hôn, nơi chân trời, vầng dương đỏ rực lặng lẽ treo , trút hết ánh sáng chói chang, chỉ còn một màu hồng dịu dàng, ấm áp.

 

Thượng Quan Huyền Dật đến bên cạnh nàng, nụ tĩnh lặng dịu dàng của nàng, lòng cũng mềm tựa như vầng dương : "Nàng thích nơi ?"

 

"Cũng thường thôi, nhưng thích săn." Hiểu Nhi đáp với tâm trạng vui vẻ.

 

"Đi thôi, dạo một vòng cho tiêu cơm." Thượng Quan Huyền Dật dẫn Hiểu Nhi dạo loanh quanh.

 

Vừa dùng xong bữa tối, dạo một chút sẽ tích thực.

 

"Thượng Quan đại ca, ngày mai chúng hãy cùng giành lấy hạng nhất. Sau đó, ngươi tặng kim bài miễn t.ử cho !" Hiểu Nhi thèm thuồng kim bài miễn t.ử thôi, đáng tiếc là dù nàng giành hạng nhất thì cũng chẳng thể nó.

 

"Được!" Thượng Quan Huyền Dật gật đầu. Dù cảm thấy kim bài miễn t.ử cũng chẳng tác dụng gì.

 

Năm nay, giành hạng nhất trong cuộc thi săn b.ắ.n của nam t.ử sẽ Hoàng Thượng ban thưởng một tấm kim bài miễn tử.

 

Kim bài miễn tử, chẳng cần nhiều, thời khắc mấu chốt đó là vật thể bảo tính mạng, ai mà chứ?

 

Hiểu Nhi cảm thấy, chế độ quân chủ phong kiến thế , một tấm kim bài miễn t.ử vẫn là chuyện , bản dùng đến thì cũng thể vật gia truyền!

 

Người giành hạng nhất trong cuộc thi săn b.ắ.n của nữ t.ử sẽ Hoàng Hậu ban thưởng một bức họa của đại sư Trương Vũ Thiên.

 

Trương Vũ Thiên là một nhân vật huyền thoại, học rộng tài cao, tài vẽ tranh càng xuất thần nhập hóa, sống động như thật! Đáng tiếc, trời cao đố kỵ tài, hùng đoản mệnh, tác phẩm truyền thế để tổng cộng chỉ tám bức, mỗi bức đều là tuyệt phẩm trong những tuyệt phẩm, vạn lượng vàng khó cầu.

 

Nghe trong hoàng cung cũng chỉ cất giữ hai bức, trong phủ Đế Sư cũng một bức, năm bức còn rõ tung tích.

 

Những thứ đáng tiền, Hiểu Nhi đều hứng thú, tự nhiên cũng xem thử bức họa của Trương đại sư, đồn đại gần như thành thần, rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

 

Hai bao xa thì một cung nữ đến truyền lời: "Duệ An Huyện Chúa, Hoàng hậu nương nương cho mời!"

 

Hiểu Nhi trong lòng chút bất ngờ, Hoàng Hậu lúc tìm ? Có chuyện gì ?

 

Hiểu Nhi đưa mắt Thượng Quan Huyền Dật, ánh mắt như đang dò hỏi: Ngươi Hoàng hậu nương nương tìm chuyện gì ?

 

Thượng Quan Huyền Dật lắc đầu, Mẫu Hậu lẽ vì quá buồn chán nên tìm trò chuyện cho khuây khỏa thôi.

 

Hiểu Nhi đến bên ngoài lều của Hoàng Hậu, cần thông báo cung nữ mời họ trong, Thượng Quan Huyền Dật dẫn nàng bước .

 

Sau khi hai hành lễ, Hoàng Hậu vội vàng gọi Hiểu Nhi: "Duệ An Huyện Chúa, mau đây chơi một ván cờ với bản cung."

 

Nghe những lời , Hiểu Nhi lặng thinh trong giây lát, đây là tìm đến để g.i.ế.c thời gian ?

 

Nghe đồn cờ nghệ của Hoàng Hậu tệ? Tính nết khi chơi cờ cũng , những luôn nước cờ, mà còn suy nghĩ cả buổi trời mới một nước?

 

Toàn bộ mệnh phụ trong đế đô một ai vui vẻ chơi cờ cùng Hoàng Hậu, mỗi hễ Hoàng Hậu tìm chơi cờ là chạy còn nhanh hơn thỏ!

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Hiểu Nhi liếc Thượng Quan Huyền Dật, cầu cứu , nàng nên thắng nên thua đây? Có thể chơi ?

 

Thượng Quan Huyền Dật xuống bên cạnh Hiểu Nhi, đối diện với ánh mắt của nàng, hiếm khi lộ nụ đầy ẩn ý.

 

Linh cảm trong lòng Hiểu Nhi càng trở nên tồi tệ hơn.

 

Hoàng Hậu và Hiểu Nhi đối弈, lúc đầu cả hai đều chơi quy củ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-315.html.]

 

Dần dần, Hoàng Hậu lộ rõ bản tính, bắt đầu nước cờ, một nước hối một nước, hai nước hối ba nước...

 

"Duệ An Huyện Chúa chờ một chút, chờ một chút, bản cung run tay, đặt nhầm quân cờ ." Hoàng Hậu vội vàng nhặt quân cờ đen của lên, vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới hạ xuống một quân cờ khác.

 

"Hoàng hậu nương nương chắc chắn là đặt ở đây chứ ạ, đổi nữa chứ?" Đôi mắt Hiểu Nhi sáng lấp lánh.

 

"Không chắc, bản cung hoa mắt, nhầm , chờ , để bản cung xem ." Hoàng Hậu thấy vẻ mặt mừng rỡ của Hiểu Nhi, tự nhiên nước cờ.

 

Người đối diện là Hoàng Hậu, phụ nữ cao quý nhất thiên hạ, ! Nàng là lớn nhất, nhịn một chút cũng đành thôi, Hiểu Nhi thầm nghĩ.

 

May mà công phu nhẫn nhịn của nàng cũng thuộc hàng thâm hậu.

 

Nhịn một , nhịn, nhịn ba bận, nhịn bốn phen...

 

Kỳ nghệ của Hoàng Hậu cũng chẳng tầm thường, nhưng cứ theo cái lối nước cờ thế , riết cũng thắng, thử hỏi kỳ nghệ thể kém chăng!

 

Hiểu Nhi, giữa vô vàn những câu "Duệ An Huyện Chúa xin chờ một chút...", bại một cách t.h.ả.m thương nỡ , trong lòng quả thực uất nghẹn, ấm ức đến tột cùng!

 

Hoàng Hậu đang lúc hứng chí bừng bừng, lẽ dĩ nhiên là đòi chơi tiếp một ván nữa.

 

Hiểu Nhi trong lòng ấm ức cũng gỡ một ván, cái tật nước cờ là một thứ bệnh, chữa, đúng nào!

 

Cái tật chữa cho khỏi, ngày tháng còn dài, mà nhịn cho nổi!

 

Thế là hai bày một ván cờ mới.

 

Sân cờ tình mẫu tử, cũng đừng trách nàng tay!

 

Lần , Hoàng Hậu một nước xin một nước, Hiểu Nhi cũng một nước xin một nước. Lần đầu tiên, Hoàng Hậu nhịn, chẳng lẽ so đo với một đứa trẻ ranh ?

 

Đến thứ hai, Hiểu Nhi một nước xin tới hai nước, Hoàng Hậu thở hắt một , bụng Tể tướng còn thể chèo thuyền, huống hồ là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, bụng của Hoàng Hậu chứa cả bốn năm chiếc thuyền lớn mới ! Không thèm so đo với con nít!

 

“Duệ An Huyện Chúa, nước chắc ?” Hoàng Hậu nước cờ từ lâu, trong lòng nôn nóng đặt quân.

 

“Vâng, chính là chỗ ạ, đổi nữa !” Hiểu Nhi nhoẻn miệng ngọt ngào với Hoàng Hậu.

 

Hoàng Hậu dứt khoát đặt quân cờ đen xuống một vị trí, nở một nụ tuyệt , chuẩn tung một đòn quét sạch tứ phía!

 

Hiểu Nhi nhanh tay lẹ mắt lấy tay che lên bàn cờ, “Hoàng hậu nương nương, xin hãy khoan.”

 

Hoàng Hậu phiền muộn cất lời: “Hiểu Nhi ! Quân t.ử nhất ngôn, hạ thủ bất , nước cờ của ngươi tính đến giờ thứ năm đấy!”

 

Sao chơi cờ kỳ cục thế chứ! Cứ đành, còn suy nghĩ cả buổi trời mới một nước! Một nước cờ mà năm sáu , thật là xưa nay từng thấy! Hoàng hậu nương nương thầm gào thét trong lòng, đưa mắt con trai đầy ai oán: “Nết chơi cờ của vợ con như , con cho !”

 

Thượng Quan Huyền Dật chỉ mỉm lắc đầu.

 

“A? Đã là thứ năm ? Con còn chẳng để ý nữa! ạ, chúng quân t.ử , chúng là nữ nhi mà, nước cờ thì gì to tát, cần câu nệ tiểu tiết như ! Hoàng hậu nương nương, hai chúng thật đúng là rượu gặp tri kỷ, tâm đầu ý hợp quá ! Mọi khi con rủ ca ca với chơi cờ, họ chẳng ai chịu chơi cùng, cứ chê con suốt ngày nước cờ. Giờ thì , cuối cùng con cũng tìm giống hệt . Hoàng hậu nương nương, cứ phần , con cứ phần con, chúng cứ thế mà đại chiến mấy trăm hiệp. Chơi cờ với Hoàng hậu nương nương thật là sảng khoái vô cùng! Không ai cằn nhằn oán trách, Hoàng hậu nương nương thật là quá , hễ rảnh rỗi, con sẽ cung tìm chơi cờ!” Hiểu Nhi chăm chú nghiên cứu các quân cờ bàn, vui vẻ một thôi một hồi.

 

Cứ rảnh là cung tìm chơi cờ! Đừng mà! Nết chơi cờ tệ đến mức , chơi thêm một nữa cũng đủ ngán tới tận cổ ! Hoàng Hậu Hiểu Nhi xong mà khỏi rùng một cái!

 

Khóe môi của Thượng Quan Huyền Dật bất giác cong lên.

 

Hoàng Hậu liếc đứa con trai đang hả hê nỗi đau của khác, thầm nghĩ vợ của ai thì đó tự mà giải quyết, thế là nàng vội vàng bật dậy: “À , chợt nhớ Hoàng Thượng việc tìm , qua xem ngài chuyện gì! Dật Nhi, ván cờ con chơi giúp cho xong nhé! Nhớ chơi cho đàng hoàng, đừng bắt nạt Duệ An Huyện Chúa, ?”

 

Hoàng Hậu xong bèn vội vã rời .

 

Sau khi Hoàng Hậu rời khỏi lều, Hiểu Nhi lấy hai tay bụm miệng, phá lên.

 

Thượng Quan Huyền Dật khẽ búng nhẹ lên trán nàng: “Nghịch ngợm!”

 

 

--------------------

 

 

Loading...