Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 318
Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:32:58
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Thượng thu hết thảy chuyện trong mắt, nhưng chẳng một lời, chỉ hiệu cho tiếp tục săn, đừng mất hứng thú.
Thừa tướng phu nhân đưa về trong lều, Thái y cần châm cứu cho bà, để trích m.á.u độc ngoài.
Xảy chuyện như , Hiểu Nhi cứ ngỡ chuyến săn sẽ bỏ dở giữa chừng, nào ngờ vẫn thể tiếp tục.
"Phụ Hoàng từng trải qua những chuyện còn nguy hiểm hơn thế gấp trăm , chút chuyện vặt vãnh , Người sẽ chẳng hề để mắt ." Thượng Quan Huyền Dật cất lời giải thích.
Hiểu Nhi xong liền gật gật đầu, cũng , một tướng công thành vạn cốt khô, ngai vàng mà, chẳng chính là như , ở vị trí đó, thì gánh vác sức nặng của nó.
Giữa núi rừng thỉnh thoảng một con hoẵng hươu chạy vụt qua, đều Thượng Quan Huyền Dật hoặc Hiểu Nhi nhanh chóng hạ gục.
"Chủ nhân, mau đến chỗ !" Tiếng của Hoàng Kim Cự Mãng vang vọng trong đầu Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi thể cảm nhận sự phấn khích trong giọng của Hoàng Kim Cự Mãng, chẳng lẽ nó phát hiện thứ gì lắm ?
"Thượng Quan đại ca, chúng qua bên !" Hiểu Nhi chợt nghĩ đến điều gì, sang với hai binh sĩ đang chạy phía nhặt con mồi: "Các ngươi mang những con mồi về , cần theo chúng nữa."
Hai lính đưa mắt về phía Thượng Quan Huyền Dật.
"Cứ theo lời của Duệ An Huyện Chúa ." Thượng Quan Huyền Dật gật đầu với họ.
Hai lính lúc mới cung kính lui xuống.
"Thượng Quan đại ca, chúng về hướng ." Hiểu Nhi đưa ngón tay chỉ về phía đông.
"Được."
Có thể Thượng Quan Huyền Dật vô cùng quen thuộc với bộ bãi săn , phía đông một ngọn thác, phong cảnh hữu tình tuyệt , vốn dĩ cũng định đưa nàng đến đó xem thử.
Hai hai ngựa cứ thế mỗi lúc một xa.
Dần dần, họ thấy tiếng nước réo rắt hùng vĩ như đang vỗ .
"Phía là thác nước ?"
"Ừm."
Chẳng mấy chốc, hai đến ngọn thác. Hiểu Nhi ngước dòng thác tựa như một dải mây bay, ào ạt tuôn trào từ vách núi cheo leo sừng sững. Vì thác quá cao, lưng chừng núi một vành nước bao bọc, mây mù giăng kín mờ ảo. Tiếng nước chảy xiết đinh tai nhức óc, khí thế vô cùng kinh .
"Chủ nhân, mau lên đây!" Hoàng Kim Cự Mãng từ giữa dòng thác ló một cái đầu .
Hiểu Nhi ngẩng đầu liếc đỉnh vách núi, thầm nghĩ nếu thể dựng một ngôi nhà đó, e rằng chỉ cần đưa tay là thể hái cả trời!
Leo lên ư? Vậy leo đến bao giờ? Trước khi trời tối, họ còn về đại bản doanh nữa.
Nếu , sẽ chẳng nghĩ về họ thế nào nữa.
"Thượng Quan đại ca, khinh công của thể đưa lên lưng chừng núi phía thác nước ?"
"Hửm?" Tiếng nước chảy quá lớn, Thượng Quan Huyền Dật rõ Hiểu Nhi gì, bèn đầu nàng, hiệu bảo nàng nhắc nữa.
Hiểu Nhi đưa tay chỉ giữa của dòng thác, "Thượng Quan đại ca, đến đó!"
Thượng Quan Huyền Dật theo hướng tay Hiểu Nhi chỉ, "Lưng chừng núi ?"
Hiểu Nhi gật đầu.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Ta chỉ thể đưa ngươi lên một đoạn ngắn, nửa còn ngươi tự leo lên. Trên đó thứ gì ? Để lấy xuống cho ngươi!" Hắn thầm nghĩ, một lên, dễ dàng hơn nhiều so với việc mang theo nha đầu .
Hơn nữa, vách đá vô cùng hiểm trở, để nha đầu leo lên thì quá nguy hiểm.
"Ta cũng , tự lên." Hiểu Nhi lắc đầu từ chối lời đề nghị của Thượng Quan Huyền Dật.
Thượng Quan Huyền Dật gì thêm, thủ của nha đầu tệ, leo trèo vách đá lẽ thành vấn đề.
Hơn nữa, nếu nàng lên, cản , nàng cũng sẽ lén lút bám theo lưng , càng khiến thêm đau đầu, nên cứ để nàng trong tầm mắt của , mặc kệ nàng !
Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của Hiểu Nhi, tay còn duỗi để giữ thăng bằng cho cơ thể, chỉ với hai bật nhảy đến chân núi.
Hơi nước phả thẳng mặt, chỉ đó một lát mà tóc và y phục của cả hai đều phủ một lớp nước mỏng.
Thượng Quan Huyền Dật siết chặt vòng eo của Hiểu Nhi, dùng sức một cái, vọt lên thêm một đoạn nữa.
Cứ như bay vọt lên thêm một nữa, một tay Thượng Quan Huyền Dật bám chặt vách đá, tay vẫn ôm ghì lấy Hiểu Nhi: "Chỉ thể đến đây thôi, lên nữa sẽ chỗ đặt chân."
Hiểu Nhi gật đầu: "Thượng Quan đại ca, buông tay , bám chắc ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-318.html.]
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu, nới lỏng tay : "Ngươi cứ leo lên , sẽ theo ngay phía . Hãy cẩn thận, bám cho thật chắc !"
Để nàng , như lỡ bất trắc gì, đều thể lập tức tay tương trợ.
Hiểu Nhi khẽ gật đầu.
Hai bàn tính đấy, tiếc , tất cả đều là công dã tràng.
Hoàng Kim Cự Mãng vung chiếc đuôi khổng lồ quất tới, cuốn chặt lấy hai cứ thế đưa thẳng lên sơn động phía thác nước.
Hiểu Nhi thầm nghĩ: Hoàng Kim Cự Mãng uy vũ! Tiện ích đúng là lợi hại quá mất!
"Mời chủ nhân theo ." Hoàng Kim Cự Mãng nhẹ nhàng thả hai , thu nhỏ , linh hoạt trườn trong sơn động.
Thượng Quan Huyền Dật nắm lấy tay Hiểu Nhi bước theo .
"Ngươi sợ ? Sức mạnh của Hoàng Kim Cự Mãng ghê gớm lắm đấy."
"Chẳng là cố hữu ?"
Cố hữu? Hiểu Nhi lặng giây lát, cách ví von của quả thật xác đáng.
Hoàng Kim Cự Mãng Thượng Quan Huyền Dật , trong lòng thầm nghĩ con trông cũng đáng ghét cho lắm.
Hoàng Kim Cự Mãng dừng , phủ phục một tảng đá khổng lồ, ngoảnh đầu Hiểu Nhi với ánh mắt đầy vẻ lấy lòng.
Cả hai đều sững sờ đến ngây !
Trên đỉnh sơn động một thông thẳng lên trời xanh, ánh sáng ban ngày rọi xuống là một khối ngọc thạch khổng lồ, nơi sắc xanh biếc thì ôn nhuận, nơi sắc trắng ngà thì trong suốt long lanh...
Tảng đá quả là một khối đá vĩ đại! Mà khối đá vĩ đại chính là ngọc thạch!
Hiểu Nhi lao như bay tới, dang rộng vòng tay, áp cả lên đó. Thế thì chẳng nàng thể lấy bạch ngọc xây nhà, lấy vàng ròng đúc ngựa !
Thượng Quan Huyền Dật cũng khỏi chấn động khối ngọc thạch khổng lồ đến nhường .
Long ỷ của Phụ Hoàng cũng tạc từ một khối ngọc thạch, khối ngọc đó xem là kỳ thạch ngàn năm hiếm thấy.
Vậy mà khối ngọc lớn đến mức nào ư? Đừng là long ỷ, mà ngay cả tạc thành một chiếc giường cũng . Không đúng, tạc thành giường vẫn còn thừa thãi chán, thậm chí đóng thành một chiếc thuyền cũng đủ!
để vận chuyển một khối ngọc thạch lớn thế về đây? Ý nghĩ lóe lên trong đầu Thượng Quan Huyền Dật, khối ngọc thạch khổng lồ mắt bỗng dưng biến mất một dấu vết.
Suýt nữa thì quên mất còn cách ...
Thật , ngay khoảnh khắc thu khối ngọc gian, Hiểu Nhi thấy hối hận. Nàng lo rằng nếu mất tảng đá chống đỡ , cả sơn động sẽ sụp đổ. Như chẳng cả hai sẽ chôn sống ở đây ? Tuy thể trốn gian, nhưng lúc ngoài thì vẫn vùi lấp đất đá mà thôi! Chẳng lẽ sống cả đời trong gian !
Cũng may, nỗi lo của nàng chỉ là thừa thãi.
Trước mắt họ chỉ còn một cái hố sâu hoắm!
"Mau rời khỏi đây!" Thượng Quan Huyền Dật cũng lo rằng việc lay chuyển kết cấu của ngọn núi, thể sẽ gây sạt lở.
Hiểu Nhi gật đầu tán thành.
Hoàng Kim Cự Mãng thoáng chốc hóa thành khổng lồ, hiệu cho hai lên lưng .
Thượng Quan Huyền Dật chẳng chút do dự, dắt Hiểu Nhi cùng lên.
Sau đó, Hoàng Kim Cự Mãng liền men theo vách động, trườn thẳng lên đỉnh.
Trên đỉnh vách đá cheo leo, một cây ngân hạnh cổ thụ với bộ rễ cổ quái đan , vươn với một dáng vẻ thanh tao thoát tục, lặng lẽ đó trải qua hơn một ngàn năm hoa nở hoa tàn, lá úa xanh.
"Ngân hạnh ngàn năm!" Trời đất ơi! Vận may hôm nay đúng là thể tin nổi!
Hoàng Kim Cự Mãng thấy Hiểu Nhi vẻ yêu thích cái cây , bèn dừng .
Hiểu Nhi đặt tay lên cây, thầm nhủ trong tâm: "Thu!"
Cây ngân hạnh liền biến mất tăm.
Hoàng Kim Cự Mãng cảm nhận mặt đất bắt đầu rung chuyển và sụt lún, nó vút một cái bay xa tít tắp.
Thượng Quan Huyền Dật vội ôm chặt lấy Hiểu Nhi, một tiếng động kinh thiên động địa vang lên từ phía .
--------------------