Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 351
Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:34:02
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Thị vội vàng dìu lấy bà lão, nhẹ nhàng đặt thẻ xăm trong tay bà cụ lên mặt một vị lão tăng, đoạn phớt lờ hai bên cạnh mà cất tiếng : "Bà cụ ơi, đến lượt của cụ , sư thầy đang đợi đấy ạ."
Vị sư thầy già định nhấc thẻ xăm bàn lên.
Bàn tay của ả nha lập tức đè chặt lên đó.
"Này, lão bà già ! Lời của ngươi thấy ! Tiểu thư nhà kim chi ngọc diệp, phận cao sang, lỡ như nắng tổn thương da thịt, hậu quả đó các ngươi gánh nổi , mau tránh đường!"
"Sư thầy, xin hãy mau giải thẻ cho tiểu thư nhà !" Ả nha sang vị lão hòa thượng, giọng điệu ngược phần khách khí.
"A Di Đà Phật! Thí chủ, trong mắt bần tăng chúng sinh đều bình đẳng, xin thí chủ hãy lui về phía xếp hàng, đừng gây khó dễ cho vị lão thí chủ nữa!" Vị lão hòa thượng cất lời khuyên giải.
"Lão bà già, ngươi bằng lòng nhường chỗ cho tiểu thư nhà ?" Ả nha đầu , ánh mắt hung tợn trừng trừng bà lão.
Bà lão nào dám đắc tội với mấy vị thiên kim tiểu thư , bà vội cầm lấy thẻ xăm của , mở miệng với Lưu Thị:
"Phu nhân, tấm lòng của lão đây xin ghi nhận, nhưng vị tiểu thư phận tôn quý, lão thà xếp hàng từ đầu còn hơn!"
Ở Đế Đô quyền quý nhiều vô kể, trong hàng bà chẳng dám đắc tội với một ai! Thôi thì cứ xếp hàng cho yên chuyện, bằng tấm già của bà e rằng cũng giày vò đến tan nát.
"Trụ trì, ngài thấy đấy, là chính miệng bà tự nguyện nhường chỗ." Ả nha với vị lão hòa thượng.
"A Di Đà Phật!"
Đây là hạng gì thế ! Nguyễn Phu nhân cũng nổi giận, kéo tay bà lão : "Bà ơi bà đừng ! Ở Đế Đô phận tôn quý nhiều lắm! Ta từng nhà tiểu thư tôn quý nào đường mà che mặt giấu mày như thế cả!"
"Ngươi ai che mặt giấu mày, dám cả gan vũ nhục tiểu thư nhà ! là to gan lớn mật! Ngươi tiểu thư nhà là ai ? Ngươi vũ nhục tiểu thư nhà cũng đồng nghĩa với việc vũ nhục ai ?"
"Tiểu Mai, tát miệng!" Vị Chủ T.ử ả nha lạnh nhạt cất giọng.
"Vâng, thưa tiểu thư." Ả nha liền bước lên định giáng cho Nguyễn Phu nhân một bạt tai.
"Dương Liễu!" Hiểu Nhi lạnh lùng quát khẽ.
Dương Liễu hình lóe lên, lao tới , tung một cước đá bay ả nha văng xa.
Người do Thượng Quan Huyền Dật đích điều giáo, tay lúc nào cũng vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát.
"Thật là vô lý! Ngươi là ai mà dám đ.á.n.h cả nha của !" Nữ t.ử áo trắng lúc mới vén tấm mạng che mặt lên, để lộ một dung mạo hết sức tầm thường, chẳng gì nổi bật.
"Đánh thì ?" Dương Liễu liếc mắt nàng đầy khinh bỉ!
Trong khắp Mẫn Trạch Quốc , chẳng nào mà Chủ T.ử nhà nàng dám đắc tội, đ.á.n.h thì cũng đ.á.n.h !
"Ta che mặt giấu mày, thì là vì tướng mạo quá đỗi xí." Nguyễn Phu nhân lúc càng yên tâm buông lời châm chọc.
Trong những bậc hoàng quốc thích ở Đế Đô, nàng quả thực chút ấn tượng nào về một vị cô nương dung mạo vô diệm đến thế.
"Ngươi hỗn xược!"
Hiểu Nhi dìu bà lão trở mặt vị lão trụ trì, đưa thẻ xăm của bà cho ngài: "Trụ trì, xin ngài hãy giải thẻ cho bà cụ đây ạ, phía vẫn còn nhiều đang chờ."
Lão hòa thượng gật đầu, vươn tay đón lấy: "A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai."
"Lão thí chủ, thẻ của là thẻ thượng hạng, việc cầu xin nhất định sẽ như ý nguyện." Lão hòa thượng lấy một tờ giải quẻ tương ứng, đưa cho bà cất lời giải thích.
Bà lão xin thẻ thượng hạng thì vui mừng khôn xiết, miệng ngớt, luôn miệng cảm tạ Lưu Thị và Nguyễn Phu nhân mới rời .
Lưu Thị đưa thẻ xăm của cho lão trụ trì, nàng cầu thẻ thượng thượng hạng, xong xuôi, Nguyễn Phu nhân liền tiếp nối đưa thẻ của cho trụ trì.
"Tiểu Mai, gọi Triệu công t.ử qua đây! Hôm nay khiến cho mấy kẻ ăn hết gói mang về."
Sau khi ả nha lồm cồm bò dậy, Chủ T.ử của nàng thấy mấy coi gì thì càng thêm tức tối!
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Vâng, thưa tiểu thư, con ngay." Tiểu Mai hung hăng lườm mấy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-351.html.]
Lưu Thị, Lô Thị và Nguyễn Phu nhân khi giải xong thẻ xăm thì định bụng rời .
Ả nha Tiểu Mai liền dẫn Triệu Hữu Uy tới.
Phía Triệu Hữu Uy còn mấy tên binh lính theo.
"Triệu đại nhân, chính là mấy bọn họ ức h.i.ế.p tiểu thư nhà !" Ả nha chỉ tay mấy Lưu Thị, vẻ mặt như các ngươi c.h.ế.t chắc .
"Triệu đại nhân." Cô nương đội nón mạng che trông thấy Triệu Hữu Uy bước tới, vội cất tiếng gọi, giọng chan chứa nỗi tủi hờn.
"Triệu công tử, lâu gặp." Hiểu Nhi cũng tươi cất tiếng chào.
"Duệ An Huyện Chúa, Thẩm phu nhân, Nguyễn Phu nhân," Triệu Hữu Uy thấy đều là quen, vội vàng hành lễ.
Cô nương đội nón mạng che thấy Triệu Hữu Uy đối với họ cung kính nhường , trong lòng liền âm thầm đoán già đoán non về phận của Lưu Thị và những .
Khoan , Duệ An Huyện Chúa ư? Đó chẳng là Lục Hoàng T.ử Phi ?
Nàng mới chân ướt chân ráo đến Đế đô, tuyệt đối thể đắc tội với vị tương lai .
Lỡ như nàng ở mặt Thái Hậu Nương Nương mách lẻo một câu thì .
Nghĩ đến đây, cô nương đội nón mạng che lập tức nở một nụ rạng rỡ hết cỡ: "A, thì là ? Chỉ là hiểu lầm thôi, ban nãy là tẩu tẩu thất lễ, các ngươi đừng chấp nhé!"
Nghe những lời , tất cả mặt ở đó đều sét đ.á.n.h cho cháy ngoài non trong!
Hiểu Nhi ngửa mặt trời, đây là cái của lạ ở chui !
Triệu Hữu Uy cũng kích thích đến mức chịu nổi, thấy Nguyễn Phu nhân và Lưu Thị đều đang , bèn ho khan hai tiếng mới lên tiếng giải thích: "Đây là Lam Nguyệt cô nương, là con gái của Huyện lệnh huyện Tế Hòa."
Mấy gật gật đầu, tiếp tục đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Hữu Uy.
Chỉ là con gái của một Huyện lệnh ở một huyện nhỏ xíu, mà đến Đế đô, một nơi mà quý nhân nhiều như lá rụng mùa thu, dám ngang ngược đến thế, thật lẽ!
"Đây là Đại Hoàng T.ử Phi do chính Thái Hậu chọn cho Đại Hoàng Tử!" Triệu Hữu Uy cảm thấy quen cô nương thật là mất mặt quá .
Khoan, nương t.ử của , mắc gì mà mất mặt chứ!
Hiểu Nhi và mấy đưa mắt :
Ồ~~ thì là Đại Hoàng T.ử Phi ! A! A!
Hèn chi!
Người mặt tươi như hoa chào đón , Hiểu Nhi dĩ nhiên cũng thể lời khó nữa, thế là nàng nhếch mép nở một nụ giả trân thể nào giả trân hơn:
"Thì là Đại Hoàng T.ử Phi tương lai! Ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu! Thái Hậu Nương Nương quả là mắt , Lam cô nương và Đại Hoàng T.ử đúng là một cặp trời sinh, một đôi đất tạo! Xứng đôi, thật sự là quá xứng đôi!" Hiểu Nhi tấm tắc khen.
Hiểu Nhi thầm nghĩ, từ khi xuyên về thời cổ đại, còn nhập xác một đứa trẻ, nàng học cái bản lĩnh gặp tiếng , gặp quỷ tiếng ma !
"Thật ? Đệ đúng là khéo ăn khéo quá, ngại ngùng hết cả lên." Lam Nguyệt vò vò chiếc khăn tay, liếc Hiểu Nhi một cái đầy hờn dỗi.
Hiểu Nhi cảm thấy của một lớp sét nữa đ.á.n.h cho cháy khét.
Triệu Hữu Uy cảm thấy nếu còn tiếp tục hai đối đáp, chắc chắn sẽ nhịn mà nôn mất, thế là vội vàng lảng sang chuyện khác: "Ban nãy nha của Lam cô nương cô nương ức hiếp, rốt cuộc là chuyện gì ?"
"Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, chẳng qua là do xưa nay thể yếu ớt, lâu nổi, nên mới nghĩ xem thể nhờ ai nhường cho một chỗ, để giải quẻ cho nhanh một chút. Vì mới bảo Tiểu Mai mời Triệu công t.ử đến đây."
Thì là chen ngang! Triệu Hữu Uy trong lòng thì khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn hề biểu lộ: "Lam cô nương thể yếu ớt, thì cứ để nha của cô nương xếp hàng là . Cửa Phật là chốn thanh tịnh, chúng sinh bình đẳng, tuy phụ trách trị an ở đây, nhưng cũng thể can thiệp chuyện của Tướng Quốc Tự ."
"Vậy , ban nãy cũng , nhưng bây giờ thấy cả mẫu của Duệ An Huyện Chúa cũng đích xếp hàng, hiểu . Mấy vị Phu Nhân thật là lòng thành kính trời!"
Lưu Thị và Nguyễn Phu nhân xong lời , hai bên mép đều giật giật, nặn một nụ còn khó coi hơn cả .
--------------------