Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:34:08
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Lão bản, quyển sách để ở đây, ngươi xem học t.ử nào bằng lòng chép , trả ba trăm văn một quyển."

 

Ba trăm văn một quyển, lão bản thì giật nảy , sách gì mà đắt đến thế?

 

Sách thường ngày, chép một quyển, trả năm mươi văn là quá đủ .

 

Lão bản đón lấy, mở xem, liền thấy cả tranh lẫn chữ, nét chữ , tranh minh họa càng tuyệt mỹ hơn, sống động như thật, linh hoạt y như vật sống.

 

Ba trăm văn một quyển, thể kiếm lời một trăm văn từ trong đó, lão bản híp cả mắt mà thầm tính.

 

...

 

Hiểu Nhi từ trong thư trai bước , liền đến gian phòng riêng chuyên dành cho nàng ở Tứ Quý Tửu Lâu schếch về phía đối diện.

 

Hôm nay nàng ngoài, ngoài việc mang sách giáo khoa đến hiệu sách tìm chép, tiện thể tìm thêm vài quyển y thư, thì còn vì Phó Nhiên Tuệ hẹn gặp nàng tại nơi .

 

Hiểu Nhi xuống vị trí sát bên cửa sổ, lặng ngắm dòng xe ngựa ngược xuôi tấp nập phía , cảm nhận muôn hình vạn trạng của kiếp nhân sinh.

 

Bỗng dưng, một bóng hình quen thuộc bước thư trai, thu hút sự chú ý của nàng.

 

Chẳng bao lâu , nọ ôm một chồng giấy bút bước .

 

Hiểu Nhi rõ mồn một, trong tay ngoài chồng giấy bút , rành rành còn cả quyển sách mà nàng mới mang đến thư trai.

 

Hóa !

 

Người nọ dường như cảm giác ánh mắt đang đổ dồn về phía , bèn ngẩng đầu lên, vặn chạm ánh của Hiểu Nhi.

 

Khóe môi Hiểu Nhi khẽ nhếch lên, nở với một nụ đầy ẩn ý.

 

Người nọ lập tức giống như chuột thấy mèo, ba chân bốn cẳng vội vàng tháo chạy.

 

Nụ môi Hiểu Nhi càng thêm rạng rỡ, nàng một hành động khiến tài nào lường , cứ thế nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai xuống đất, kéo theo vài tiếng hét kinh hãi.

 

"Có nhảy lầu kìa!"

 

...

 

Dương Liễu, Dương Mai sợ đến mức tim như nhảy vọt khỏi cổ họng, vội vàng nhảy theo xuống .

 

Thượng Quan Huyền Dật và Thượng Quan Huyền Tuấn mới bước khỏi Tứ Quý Tửu Lâu, chợt thấy từ lầu hai nhảy xuống, cả hai đều đưa mắt sang.

 

Thượng Quan Huyền Dật đó là ai, sắc mặt lập tức sa sầm .

 

Thượng Quan Huyền Tuấn kinh ngạc đến há hốc miệng: Tẩu tẩu uy vũ.

 

Thế nhưng, điều khiến sắc mặt Thượng Quan Huyền Dật càng thêm u ám chính là, Hiểu Nhi đến khóe mắt cũng chẳng thèm liếc một cái, mà cứ thế lao thẳng về phía một nam t.ử khác.

 

Phó Nhiên Tuệ bước xuống xe ngựa, cũng thu trọn cảnh tượng mắt, đôi mắt nàng tức thì sáng lấp lánh như trời, Duệ An Huyện Chúa quả là quá lợi hại!

 

Dương Dũng thấy tiếng la kinh hãi, bất giác đầu , vặn trông thấy khoảnh khắc Hiểu Nhi tiếp đất, ngay đó Dương Liễu và Dương Mai cũng nhảy xuống, cứ thế c.h.ế.t sững tại chỗ.

 

Nàng là Duệ An Huyện Chúa ? Sao thể mạnh bạo đến thế! Đây hẳn là nữ thị vệ ! Thân thủ của Duệ An Huyện Chúa thể giỏi ngang ngửa nữ thị vệ ?

 

Hiểu Nhi nhân lúc còn đang sững sờ, lướt đến bên cạnh: “Tiểu Bạch Kiểm, lâu gặp! Sao thấy tỷ chạy thế? Lại chuyện gì khuất tất ?”

 

Tiểu Bạch Kiểm? Là đang gọi ? Phì, nàng mới là Tiểu Bạch Kiểm! Cả nhà nàng mới là Tiểu Bạch Kiểm!

 

Dương Dũng trong lòng thì nghĩ , nhưng mặt trưng vẻ mặt sợ hãi tột độ: “Cô nương, hôm đó mà, đó là ai cả! Hơn nữa, đó cũng hề đến tìm nữa!”

 

“Hắn chính là kẻ khiến ngựa của nàng mất kiểm soát hôm đó ?” Thượng Quan Huyền Dật đến bên cạnh Hiểu Nhi, lửa giận trong lòng bừng bừng bốc lên.

 

Thượng Quan Huyền Tuấn lẽo đẽo theo Thượng Quan Huyền Dật, chuẩn xem kịch , quả thật là vì hiếm dịp nào thấy Lục Hoàng Đệ dáng vẻ đời thường đến thế.

 

Dương Liễu và Dương Mai cũng vội chạy tới, thấy Hiểu Nhi bình an vô sự, sứt mẻ miếng nào, bấy giờ mới thể thở phào nhẹ nhõm.

 

“Còn thì là ai!”

 

Thượng Quan Huyền Dật một lời, tung một cước đá văng Dương Dũng xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-357.html.]

 

Hiểu Nhi vội vàng kéo tay Thượng Quan Huyền Dật , vẫn còn hữu dụng, đừng đá hỏng mất!

 

Dương Dũng liền mượn lực từ cú đá đó để bay vọt xa hơn nữa, vội vàng co giò bỏ chạy.

 

Quả nhiên tính hiếu kỳ sẽ hại c.h.ế.t một con mèo! Khoan , mèo, là sẽ hại c.h.ế.t mới đúng!

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Vô duyên vô cớ đá một cước, mối thù ghi lòng tạc ! Hừ!

 

“Tiểu Bạch Kiểm, ngươi động tĩnh gì thì nhớ báo cho đấy! Bằng sẽ tha cho ngươi !” Hiểu Nhi vọng theo bóng lưng mà hét lớn.

 

Tiểu Bạch Kiểm nhà ngươi! Dương Dũng co giò bỏ chạy quên đưa tay sờ lên mặt .

 

“Hiểu Nhi, tư thế của ngươi khi nhảy từ lầu hai xuống quả thực quá tuấn!” Phó Nhiên Tuệ bước đến, nắm lấy tay Hiểu Nhi, phấn khích tán thưởng.

 

Đại tỷ ơi, tỷ thể đừng nhắc đến chuyện nữa ! Hiểu Nhi theo phản xạ liếc Thượng Quan Huyền Dật, quả nhiên sắc mặt sa sầm xuống.

 

「Đi theo !」 Thượng Quan Huyền Dật buông một câu với gương mặt sầm sì khó coi, sải bước thẳng về phía Tứ Quý tửu lâu.

 

「Thượng Quan đại ca, Quận chúa hẹn dạo tiệm vải! Ta cùng nữa !」 Hiểu Nhi ôm chặt lấy cánh tay của Phó Nhiên Tuệ.

 

「Đâu , thể dời sang ngày khác mà…」 Vừa chạm ánh mắt của biểu chỉ nhỏ hơn vài ngày tuổi, trong lòng Phó Nhiên Tuệ bỗng dưng hoảng hốt.

 

Hiểu Nhi khẽ kéo Phó Nhiên Tuệ xuống, bịt miệng nàng : 「Xin thất lễ với hai vị Hoàng tử, chúng đang vội.」

 

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách! Dứt lời, Hiểu Nhi dùng hết sức kéo Phó Nhiên Tuệ lên xe ngựa của nàng .

 

Thượng Quan Huyền Dật với Dương Liễu và Dương Mai đang nhảy qua cửa sổ theo Hiểu Nhi: 「Còn mau đuổi theo.」

 

「Vâng.」 Dương Liễu và Dương Mai vội vàng lên xe ngựa của Triệu Dũng để đuổi theo.

 

「Cứ thế bỏ qua cho nha đầu đó ?」 Thượng Quan Huyền Tuấn tỏ vẻ thất vọng tràn trề.

 

「Nếu thì , tiếp tục để ngươi xem náo nhiệt ?」 Thượng Quan Huyền Dật phi lên con ngựa mà Tiểu Phúc T.ử dắt tới, phóng thẳng về phía Thăng Bình Hầu phủ.

 

Thượng Quan Huyền Tuấn sờ sờ mũi : Có lộ liễu đến thế ?

 

Hiểu Nhi và Phó Nhiên Tuệ thẳng đến tiệm vải, Phó Nhiên Tuệ liền lên tiếng: 「Chưởng quỹ, mang loại vải nhất đây.」

 

「Vâng ạ, hai vị cô nương xin vui lòng chờ một lát.」

 

「Khoan , chưởng quỹ cứ mang loại vải rẻ nhất đây, cần loại đắt nhất .」

 

Phó Nhiên Tuệ sang Hiểu Nhi: 「Tại mua loại rẻ nhất? Cứ yên tâm, chút ngân lượng mua vải cho đám đó luyện tay vẫn lo .」

 

Quả nhiên là vị Quận chúa đến gian nan khổ cực của thế gian, ngay cả vải vóc để luyện tay cũng đòi loại nhất, thế thì khác nào phá gia chi tử!

 

Hơn nữa, mang đến học viện để dạy bọn trẻ thêu thùa, một miếng vải dùng để học tập đắt hơn cả bộ y phục chúng đang mặc , đây là đến khoe của chúng nảy sinh lòng ghen ghét giàu đây! Không thể đả kích như .

 

「Quận chúa, học trò của chúng đều là con em nhà bá tánh nghèo khó, nếu như tấm vải dùng để học thêu thùa còn hơn gấp vô loại vải y phục các em đang mặc, thậm chí là loại mà các em từng thấy bao giờ, bảo trong lòng các em sẽ nghĩ thế nào?」

 

「Ta chỉ nghĩ dành những thứ nhất cho học trò của , chứ suy nghĩ nhiều đến .」 Được Hiểu Nhi nhắc nhở, Phó Nhiên Tuệ liền thông suốt.

 

「Chưởng quỹ, cứ lấy loại vải bông rẻ nhất đây, cùng với chỉ lụa và kim thêu loại thường nhất.」

 

「Vâng ạ, mời hai vị cô nương nhã gian uống , xin chờ trong giây lát.」 Nói , liền sai tiểu nhị lấy vải.

 

Hắn kinh doanh ngành , sớm luyện một đôi hỏa nhãn kim tinh. Y phục hai vị , bất luận là kiểu dáng, đường may chất liệu vải đều thuộc hàng thượng phẩm, cho dù các nàng loại vải kém nhất, cũng dám chậm trễ.

 

Hơn nữa, cuộc đối thoại của các nàng, lẽ là chuẩn tài liệu giảng dạy cho Chấp Tín học viện, xem hai vị đều là nữ phu t.ử của Chấp Tín học viện.

 

Nghe nữ phu t.ử của Chấp Tín học viện, ai nấy đều gia thế tầm thường, chưởng quỹ suy nghĩ một lát : 「Hai vị cô nương, trong tiệm của một ít hàng cũ tồn kho lâu, vài tấm phai màu, vài tấm ẩm, nếu dùng để luyện tay thì thấy vẫn . Nếu hai vị , thể bán rẻ cho hai vị, như cũng thể dọn sạch kho hàng, thấy thế nào?」

 

Hiểu Nhi và Phó Nhiên Tuệ đưa mắt , cảm thấy thể , bèn gật đầu đồng ý.

 

Sau khi mua xong vải vóc và chỉ lụa, hai bèn ai về phủ nấy.

 

--------------------

 

 

Loading...