Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 365
Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:34:25
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu rừng rậm cơn mưa tầm tã, đừng vội tưởng sẽ đẽ đến nhường nào, cảnh tượng tiêu điều xơ xác bao trận gió sương mới là bức tranh chân thực nhất, ngay cả khí cũng trở nên lạnh lẽo, buốt giá hơn khi.
Bánh xe lăn mặt đất ướt sũng, hằn hai vệt dài sâu hoắm, bánh của chiếc xe đè lên, cứ thế nối tiếp , cộng thêm dấu chân , tạo thành một bãi lầy lội hỗn độn.
Cơn mưa lớn đêm qua khiến đất đai nhão nhoét, con đường càng lúc càng khó .
"Con đường biến thành bùn nhão cả ! Khó quá!" Có cất tiếng than phiền.
"Chứ còn gì nữa, thêm vài ngày nữa là tới nơi , ông trời cũng nín lâu hơn một chút ! Lương thực một phần nhỏ ướt, lỡ như hỏng hết thì !"
"Cố gắng nhanh hết sức thể, khu rừng rậm gần Tây Nguyệt Quốc nhất, nán lâu e rằng sẽ xảy chuyện ngoài ý ." Triệu Hữu Uy binh lính bàn tán liền lên tiếng nhắc nhở.
Hắn dứt lời, bánh của chiếc xe đầu liền một tảng đá kẹt cứng, buộc dừng .
Những chiếc xe theo cũng đành dừng theo.
"Có chuyện gì ?" Triệu Hữu Uy đang ở giữa đoàn liền thúc ngựa tiến lên hỏi.
"Có hòn đá kẹt bánh xe, ti chức sẽ đào nó ngay." Một binh sĩ xổm bên cạnh bánh xe, liếc .
Binh sĩ đẩy xe vội vàng kéo xe lùi một chút.
Hai binh sĩ cùng dùng đao bên hông đào lớp bùn đất xung quanh tảng đá...
Triệu Hữu Uy xong bèn gật đầu: "Mọi nghỉ tại chỗ một lát, uống chút nước ..."
lúc , từ những ngọn cây bốn phía, vô ngừng nhảy xuống! Tựa như lá rụng giữa trời thu, rơi xuống lả tả mà chẳng hề tiếc .
Những kẻ đó chân chạm đất, một lời vung đao c.h.é.m về phía các binh sĩ vận lương, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng hiểm ác!
"Huynh xông lên, lương thực tuyệt đối thể để rơi tay bọn Tây Nguyệt Quốc! Binh sĩ Tây Bắc của chúng gặm rễ cây vỏ cây từ lâu , họ đang trông mong chuyến lương thực của chúng để nấu cơm đó! G.i.ế.c sạch lũ giặc ch.ó cho ! Đừng để một mạng ch.ó nào sống sót!" Triệu Hữu Uy rút kiếm đ.â.m , gầm lên!
"Xông lên!"
"Xông lên!"
Trong chớp mắt, ánh đao loang loáng, bóng kiếm chập chờn, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
...
Các binh sĩ vận lương bôn ba suốt bao ngày đường, vốn sức cùng lực kiệt, bây giờ đối đầu với đám lính Tây Nguyệt Quốc dưỡng sức chờ sẵn ở đây để cướp lương thì là đối thủ của chúng, chẳng mấy chốc rơi thế yếu.
Ngay lúc tất cả sắp rơi tuyệt vọng, viện binh xuất hiện.
Một vai vác hai con gà rừng, ba con thỏ hoang bỗng dưng hiện !
Hắn thấy cảnh tượng , liền giương cung b.ắ.n một mũi tên, trúng ngay vai một tên lính Tây Nguyệt đang định c.h.é.m một binh sĩ của phe .
Sau đó, cất giọng gọi lớn: "Huynh ơi, lương thảo của chúng đến , gặp lũ ch.ó điên Tây Nguyệt đến cướp . Mau qua đây!"
Nói xong còn lấy một chiếc còi, thổi liên hồi ngớt.
Giữa rừng sâu, mười mấy binh sĩ mặc thường phục, cũng mang theo thú săn, cưỡi ngựa xuất hiện.
Tên lính đầu cất tiếng vang: "Ha ha, còn đang nghĩ rừng săn chút thú về, tiện tay g.i.ế.c mấy con ch.ó Tây Nguyệt để hả giận ! là đạp mòn giày sắt tìm thấy, đến khi chẳng tốn công!"
"Xông lên! Xông lên! Xông lên! Lương thảo tới , chúng thịt ch.ó nấu cháo ăn!"
"Ăn vỏ cây rễ cỏ bao ngày nay! Miệng đắng ngắt , tối nay ăn thịt chó!"
"Báo thù cho Lệ đại tướng quân, báo thù cho chiến hữu hy sinh, báo thù cho bá tánh ở biên thành, g.i.ế.c――!"
Đội kỵ binh rút đao bên hông, hét vang, thúc ngựa xông lên.
Tiếng đao kiếm va chan chát, vang lên ngớt.
...
Các binh sĩ vận lương thấy kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện, sĩ khí càng dâng cao ngùn ngụt, thể vốn rã rời bỗng như tiêm m.á.u gà, vung đại đao c.h.é.m còn mạnh hơn cả ngày thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-365.html.]
"G.i.ế.c!"
"G.i.ế.c!"
...
Ngay đó, thêm mấy chục dân làng, vai vác cuốc xẻng chạy đến giúp sức, cùng tiêu diệt lũ giặc ch.ó Tây Nguyệt đến cướp lương.
Họ binh lính Tây Nguyệt Quốc cướp mất lương thực mới thu hoạch, bây giờ đây đào rễ cây sống qua ngày, thấy của Tây Nguyệt Quốc chẳng khác nào thấy kẻ thù g.i.ế.c cha! Vác cuốc lên, họ bổ thẳng xuống đầu binh lính Tây Nguyệt Quốc.
Hơn mười tên tinh kỵ binh thủ lợi hại khôn lường, chỉ trong nháy mắt diệt gọn một nửa trong hơn ngàn của Tây Nguyệt Quốc.
Tên tướng lĩnh Tây Nguyệt Quốc dẫn đầu thấy tình thế chẳng lành liền vội vàng hô lớn: “Rút!”
“Không thể để một con ch.ó nào chạy thoát!”
“Phải đó!”
“Muốn chạy ! Ta còn g.i.ế.c tay !”
“ thế! Ít quá, g.i.ế.c đủ hả giận!”
…
Binh lính bám riết buông.
“Các ngươi ở bảo vệ lương thảo, chúng truy đuổi!” Thủ lĩnh kỵ binh dứt lời liền dẫn đầu thúc ngựa lao về phía .
À ! Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ lương thảo, áp tải chúng an về quân doanh.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Nếu lương thảo mà mất, tính mạng của bọn họ cũng mất theo!
Bọn lính vội vàng ghìm bước chân đang lao tới, tất tả chạy ngược trở , suýt chút nữa là quên bẵng cả sứ mệnh. Tất cả cũng tại đám Tây Nguyệt Quốc quá mức đáng ghét, khiến ai thấy cũng chỉ xông đ.á.n.h cho một trận!
Đối với những tên lính Tây Nguyệt Quốc chạy thoát xa, đám kỵ binh chỉ cần thúc ngựa lướt qua, vung một nhát đao là gọn gàng hạ gục.
Cuối cùng, chỉ tên tướng lĩnh của Tây Nguyệt Quốc mẩy đầy thương tích nhảy xuống sông mới may mắn trốn thoát.
“Đi thôi, tiên đưa lương thảo về !” Gã thủ lĩnh kỵ binh đợi một lúc, thấy bờ sông bên mãi vẫn động tĩnh gì mới lên tiếng.
…
Tên tướng lĩnh Tây Nguyệt Quốc dẫn đầu cướp lương gắng gượng chút tàn về phục mệnh.
Đại tướng quân Đạt Lỗ tên thuộc hạ trọng thương đang quỳ mọp đất, cất giọng hỏi: “Thất bại ?”
“Bẩm tướng quân, vốn dĩ sắp thành công , nhưng đột nhiên từ xông hơn mười tên tinh kỵ binh mặc thường phục… Tên nào tên nấy lấy một địch trăm, nhát đao vung lên hạ xuống, là, là lấy mạng của chúng … Thuộc hạ liều c.h.ế.t mới thể về phục mệnh.” Dù mang trọng thương, cũng quên tô vẽ thêm rằng binh lính của đối phương lợi hại đến mức nào, nếu , nhiệm vụ thất bại mà chỉ một chạy thoát trở về, tội quả thực hề nhẹ.
“Tinh kỵ binh xuất hiện ở đó, lẽ nào kế hoạch của chúng bại lộ?” Đột nhiên một đội tinh binh xuất hiện, thật quá sức trùng hợp! Đại tướng quân xong lời , trong lòng lập tức dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“Chắc là ạ, thấy lưng mỗi bọn chúng đều mang ít thú săn, lẽ… là do ở trong doanh trại đói quá nên ngoài săn chút đồ ăn về. Khụ khụ, còn bọn chúng …” Tên tướng lĩnh khó nhọc thuật những gì lỏm .
Đại tướng quân trầm ngâm một lát, cũng cảm thấy kế sách thiên y vô phùng thể nào phát giác .
Lô hàng phấn son vận chuyển một mạch từ đế đô của Mẫn Trạch Quốc đến tận biên thành để quá cảnh, dọc đường chẳng hề kiểm tra bất thường, bọn chúng thể phát hiện chứ!
“Lui xuống ! Lần còn thất bại thì mang đầu tới gặp !” Đạt Lỗ xong liền phất tay cho lui .
Đợi lui ngoài, Đạt Lỗ cho gọi một khác để bàn luận xem chuyện rốt cuộc là trùng hợp, là đối phương tương kế tựu kế.
Người chính là quân sư của Tây Nguyệt Quốc, Xử La.
“Lương thảo của bọn chúng chúng cướp sạch, gì để ăn nên săn b.ắ.n cũng chẳng gì lạ. Nếu sự việc bại lộ, Cát Nhĩ thể nào , hai ngày vẫn còn gửi tin tức về mà.” Xử La suy nghĩ một lát mới lên tiếng, kế sách là do chính vạch , quả thực là thiên y vô phùng, thể thấu nhanh đến .
Đạt Lỗ cũng cảm thấy cả nghĩ, chỉ là trong lòng vẫn luôn một nỗi bất an mơ hồ.
--------------------