Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:34:58
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Nếu ai việc gì, thì thôi!" Thượng Quan Huyền Dật dứt lời liền về bên ngựa của , tung leo lên yên.

 

"Xa phu của Minh cô nương thương nặng, cho uống t.h.u.ố.c mới tỉnh , e rằng bây giờ tiện đ.á.n.h xe." Cảnh Duệ nghĩ đến dáng vẻ thở yếu ớt như tơ của xa phu lúc nãy, liền lên tiếng.

 

Tiền Bá tự tình hình sức khỏe của , bèn cất lời: "Tiểu thư, lão nô bây giờ quả thật thể đ.á.n.h xe ."

 

Nghe , ba nam nhân đưa mắt .

 

"Ta đ.á.n.h xe." Cảnh Duệ nhắc nhở hai , tỏ ý rằng lòng nhưng lực bất tòng tâm.

 

"Thiệu Duy, ngươi đ.á.n.h xe ngựa của Minh cô nương, đưa nàng về phủ." Thượng Quan Huyền Dật quả quyết .

 

"Ta ư?" Địch Thiệu Duy lo lắng liếc Minh Tĩnh Nhã, lỡ như đường nàng nghĩ quẩn lóc t.h.ả.m thiết thì ?

 

Nghĩ đến đây, cỗ xe ngựa ở phía xa mà cứ ngỡ đang trông thấy hồng thủy mãnh thú.

 

"Nếu thì ? Là chắc?" Thượng Quan Huyền Dật nhẹ nhàng buông một câu.

 

Thượng Quan Huyền Dật vẻ mặt như thể sắp pháp trường của Địch Thiệu Duy, khẽ nhướng mày: "Vừa xảy chuyện gì mà ?"

 

"Không , tuyệt đối ! Có thể xảy chuyện gì chứ?" Địch Thiệu Duy vội liếc Minh Tĩnh Nhã một cái, cần nhạy cảm đến thế !

 

Chuyện liên quan đến thanh danh của Minh cô nương, mà hỏi nữa, e là nàng mất.

 

Thượng Quan Huyền Dật đảo mắt qua giữa hai , dù hiểu rõ nhưng cũng hỏi thêm nữa.

 

Gò má Minh Tĩnh Nhã bất giác ửng hồng.

 

Địch Thiệu Duy vội vàng vị trí đ.á.n.h xe ở phía .

 

"Minh cô nương, mau lên xe , đưa cô nương về!"

 

"Vậy phiền Địch công t.ử ." Minh Tĩnh Nhã cúi hành lễ, đó nha dìu lên xe ngựa.

 

Tay của Thúy Hồng chạm khuỷu tay của Minh Tĩnh Nhã, nàng khẽ "hít" một tiếng, bất giác rụt tay .

 

"Tiểu thư, tay thương ?" Thúy Hồng vội rụt tay về, sợ chạm vết thương của tiểu thư nhà .

 

Nghe thấy , Địch Thiệu Duy đầu Minh Tĩnh Nhã một cái, đôi mày bất giác cau , chắc là thương lúc ngã xuống đất, nghiêm trọng .

 

"Chỉ trầy một chút da thôi, ." Minh Tĩnh Nhã thản nhiên đáp, tự vịn thành xe, bước lên xe ngựa.

 

"Tiểu thư, còn thương ở nữa ?" Thúy Hồng yên tâm hỏi dồn.

 

"Không nữa, mau lên xe !"

 

Đợi cả hai đều lên xe, xa phu mới run rẩy xuống bên cạnh Địch Thiệu Duy: "Đều tại lão nô chú ý, khiến bản thương, phiền đến Địch công t.ử ."

 

Địch công tử, hẳn là công t.ử của Trung Dũng Hầu phủ, để một phận còn tôn quý hơn cả thiếu gia nhà công việc của , xa phu cảm thấy áp lực tâm lý vô cùng lớn.

 

" "Không , cứu cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên! Hơn nữa, lệnh ái và kết nghĩa của thiết, lệnh công t.ử và cũng duyên quen , giúp chút chuyện nhỏ cũng là lẽ thường tình, các cần để tâm."

Địch Thiệu Duy những lời , thà là giải thích với Minh Tĩnh Nhã còn hơn là cho xà phu . Hắn rõ rằng, việc tay tương trợ là vì phận của nàng, xuất phát từ tấm lòng chân thành, hề ý chiếm tiện nghi. Tóm , chuyện hôn nàng tuyệt đối chỉ là sự cố ngoài ý !

 

Nghe những lời , bàn tay Minh Tĩnh Nhã đang cầm khăn vải lau vết nước khựng một chút, tiếp tục lau.

 

Nếu cần để tâm, thì đôi bên cứ thế quên nhất, nhưng cứ cẩn trọng dè dặt như , nàng nhớ sự cố cũng khó!

 

Chỉ là Vãn Tĩnh Nhã nào , Địch Thiệu Duy nước mắt của nàng dọa cho phát khiếp.

 

Minh Trị Kiệt hiện đang sở hữu một tòa đại viện ba lớp sân ở Đế Đô, cũng là nơi mới dọn lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-396.html.]

 

Năm ngoái Thẩm Ni Nhuế hạ sinh một con trai kháu khỉnh. Ông ngoại của Minh Trị Kiệt đến Đế Đô dự tiệc đầy tháng của chắt ngoại, thấy cả nhà ba chen chúc trong một tiểu viện chật hẹp, mà bản ông, một nặng gần hai trăm cân, trong gian nhà chính xoay cũng thấy khó khăn

 

Hắn tỏ vẻ thể chịu đựng thêm nữa, vốn dĩ là một phú thương, mấy năm nay việc ăn càng ngày càng phát đạt, thế là bàn tay to béo vung lên một cái, liền mua ngay một tòa đại viện ba lớp sân ở Đế Đô quà mắt cho chắt ngoại của .

 

Địch Thiệu Duy đ.á.n.h xe ngựa tới cổng Minh phủ mới, cho xe dừng .

 

Hắn nhảy xuống xe ngựa: “Minh cô nương, phủ của lệnh tới .”

 

Thúy Hồng nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa , vội đỡ Minh Tĩnh Nhã, nhoài nửa ngoài, bước xuống.

 

“Cẩn thận, đừng chạm vết thương của Minh cô nương.” Địch Thiệu Duy nhịn , bèn lên tiếng nhắc nhở nha trông vẻ vụng về lóng ngóng .

 

“Nếu Địch công t.ử , nô tỳ cũng suýt quên mất! Đa tạ Địch công t.ử nhắc nhở.” Thúy Hồng vội vàng đổi tay, từ chỗ đang định đưa chuyển sang đỡ lấy lòng bàn tay của Minh Tĩnh Nhã.

 

Địch Thiệu Duy bèn đảo mắt một vòng, thầm nghĩ, nha đoảng vị như , chăm sóc cho Chủ T.ử của chứ!

 

Người thật là chu đáo, thấy lời , Minh Tĩnh Nhã bất giác ngẩng đầu lên , bắt gặp dáng vẻ đang đảo mắt đầy mất kiên nhẫn.

 

Gò má Minh Tĩnh Nhã bất giác ửng hồng, đó là vì ngượng ngùng, hôm nay quả thật gây cho quá nhiều phiền phức , mất kiên nhẫn cũng là chuyện thường tình.

 

Sau khi xuống xe ngựa, nàng nhún vạn phúc: “Tiểu nữ t.ử một nữa xin đa tạ đại ân đại đức của Địch công tử, gây phiền phức cho công tử, thực lòng vô cùng áy náy. Ngày khác nhất định sẽ để gia đến tận cửa bái tạ.”

 

Địch Thiệu Duy lắc đầu: “Không cần cảm tạ , chỉ là tiện tay giúp đỡ, đáng để nhắc đến.”

 

“Minh cô nương, cho dù chỉ là vết xước nhỏ, cô nương cũng bôi t.h.u.ố.c đúng giờ, bây giờ tiết trời nóng nực, vết thương dễ mưng mủ.” Địch Thiệu Duy chỉ khuỷu tay của nàng, hiệu.

 

“Ta sẽ nhớ.” Minh Tĩnh Nhã gật đầu.

 

“Vậy tại hạ xin cáo từ.” Con ngựa của Địch Thiệu Duy vẫn luôn theo xe ngựa, vẫy tay với nó, con tuấn mã liền ngoan ngoãn bước tới bên cạnh.

 

“Địch công t.ử thong thả.” Minh Tĩnh Nhã nhún vạn phúc.

 

Hắn tung lên ngựa, thúc nhẹ bụng ngựa phóng vun vút.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

“Thúy Hồng, gõ cửa !” Minh Tĩnh Nhã với nha đang ngẩn ngơ theo bóng lưng xa dần của , mãi vẫn hồn.

 

“Tiểu thư, Địch công t.ử trông thật tuấn tú, còn chu đáo, nếu thể trở thành phu quân của thì mấy!”

 

“Ngươi bậy bạ gì thế! Lời mà truyền ngoài, thanh danh của còn nữa!” Nghe thấy , Minh Tĩnh Nhã nhịn mà quở trách.

 

May mà cảnh tượng nha thấy, nếu , nàng còn thể thốt những lời kinh thế hãi tục hơn nữa.

 

Thúy Hồng lỡ lời, bèn vội vàng bước lên phía gõ cửa.

 

Sở dĩ Minh Tĩnh Nhã bỏ nhà , trốn tới kinh thành để nương nhờ Đại Ca của là vì đích mẫu Minh phu nhân ép gả nàng cho vị Đại công t.ử của Tiền phủ để vợ kế, đến cả canh cũng trao đổi .

 

Vị Đại công t.ử của Tiền phủ , do trong nhà mở hoa lâu, nên suốt ngày chìm đắm trong chốn phấn hương, đêm hôm về nhà.

 

Người vợ đang m.a.n.g t.h.a.i chín tháng của , chỉ vì ngang nhiên dẫn một nữ t.ử thanh lâu về phủ mà nổi cơn cãi vã với ả , để tức đến động t.h.a.i khí, sinh khó, khi hạ sinh một đứa con thơ thì qua đời.

 

Vị Phu Nhân đó mới qua đời một tháng, xương cốt lạnh, Tiền phủ rục rịch lo chuyện cưới vợ mới cho Đại công tử.

 

Gia đình như , nam nhân như , ai mà dám gả chứ! Gả đó nào khác chi tự nhảy hố lửa!

 

Thân mẫu của Minh Tĩnh Nhã bảo nàng hãy đến Đế Đô tìm trưởng của , cứ thế mà trốn hôn ! Còn tên Đại công t.ử nhà họ Tiền , cứ để cho đích nữ của Minh phủ gả qua đó

 

 

--------------------

 

 

Loading...