Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 398

Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:35:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Địch Thiệu Duy phát hiện dạo gần đây cứ mộng ma quấn lấy! Đêm nào cũng cùng một giấc mộng cho bừng tỉnh, để đó trằn trọc mãi ngủ !

 

Hôm , hẹn Thượng Quan Huyền Dật đến Tứ Quý Tửu Lâu uống rượu.

 

Tại nhã gian lầu hai

 

Còn đợi Thượng Quan Huyền Dật tới, Địch Thiệu Duy xuống vị trí sát cửa sổ, bắt đầu cạn hết chén đến chén khác.

 

Hôm nay nhất định uống cho đến khi say về, nếu thì chẳng tài nào chợp mắt cho ngon .

 

Hôm nay Hiểu Nhi rủ Minh Tĩnh Nhã dạo phố, nàng dẫn Minh Tĩnh Nhã đến một quán nhỏ bán mì kéo xuống.

 

"Mì kéo ở quán dai, mỗi lên phố đều thích ghé đây ăn một bát nhỏ. Bây giờ vẫn còn sớm nên mấy ai tới ăn, chứ đợi đến giờ cơm trưa, đến ăn mì đông đến mức thể xếp thành một hàng dài tít tắp ở bên ngoài."

 

Minh Tĩnh Nhã gật đầu, nàng đảo mắt quanh một lượt cất tiếng : "Quán tuy nhỏ nhưng bài trí sạch sẽ và ấm cúng."

 

"Bà chủ là ưa sạch sẽ, ghét nhất là cảnh dầu mỡ dính nhớp nháp khắp nơi, thế nên bà yêu cầu Tiểu Nhị lau chùi ngóc ngách cho sạch bong kin kít, bởi ăn ở đây chúng tuyệt đối cần lo lắng về chuyện vệ sinh." Nàng còn từng kéo cả Thượng Quan Huyền Dật đến đây ăn đó, đến cả cũng chẳng hề chê bai một lời.

 

Hiểu Nhi gọi hai bát mì kéo thịt cừu nhỏ, thể ăn quá no , vì còn vô món ngon vật lạ khác, để dành bụng để thưởng thức nữa chứ.

 

giờ ăn nên quán chỉ hai vị khách là các nàng, mì xong nhanh. Hai ăn xong liền rời .

 

Hiểu Nhi định bụng dẫn Minh Tĩnh Nhã một con hẻm nhỏ để ăn món Lư Nhục Hỏa Thiêu. Món Lư Nhục Hỏa Thiêu ở quán đó chuẩn vị, thơm ngon tuyệt.

 

Địch Thiệu Duy nhấp rượu phóng tầm mắt dòng qua tấp nập phố.

 

Bóng dáng của Hiểu Nhi lọt tầm mắt, trông thấy ngay. Hắn định sai xuống mời nàng lên thì liền phát hiện Minh Tĩnh Nhã đang bên cạnh.

 

Hắn như tật giật , vội vàng rụt đầu đóng sập cửa sổ ngay tức khắc.

 

Hiểu Nhi dường như cảm nhận điều gì đó, nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp cảnh Địch Thiệu Duy đang rụt cổ đóng cửa sổ.

 

Hắn thực sự nghĩ rằng chỉ để lộ mỗi cái chỏm đầu thì sẽ nhận , ngây thơ thật!

 

Tại Địch Thiệu Duy đóng cửa sổ?

 

Hiểu Nhi liếc Minh Tĩnh Nhã bên cạnh, nhớ đến lời Cảnh Duệ kể rằng cái ngày Minh Tĩnh Nhã đến Đế Đô, chính Địch Thiệu Duy phi đến cứu nàng khi nàng nhảy khỏi xe ngựa.

 

Nàng dám lấy đầu đảm bảo, rằng hành động đóng cửa sổ của Địch Thiệu Duy chắc chắn là vì trông thấy các nàng.

 

Địch Thiệu Duy rõ ràng thấy Minh Tĩnh Nhã , tại trốn tránh?

 

Sự tình bất thường ắt yêu ma!

 

Chắc chắn là nàng bỏ lỡ điều gì đó .

 

 

--------------------

 

Chương 399

 

Chuyện du sơn ngoạn thủy quả là cách dễ dàng nhất để vun đắp tình cảm mà!

 

Hiểu Nhi nha đầu từ khi nào trở nên thích lo chuyện bao đồng như chứ? Lại còn cả bà mai nữa?

 

Cũng , cũng lâu lắm du sơn ngoạn thủy, chi bằng nhân dịp cùng cho khuây khỏa!

 

Vừa dạo lòng đang phiền muộn, còn mất ngủ! Hắn tìm cho nguyên nhân từ kẻ nào đó mới .

 

“Các ngươi du sơn ngoạn thủy ?” Địch Thiệu Duy bật dậy.

 

“Nhạc Vân Sơn, Nhạc Vân Lâu!”

 

“Ta cũng , lâu lắm đến đó.”

 

Thượng Quan Huyền Dật đầu , ném cho một ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Ánh mắt của kẻ thật đúng là càng lúc càng đáng ghét! Hắn tuy hiểu ý nghĩa trong đó là gì, nhưng trực giác mách bảo là ghét! Địch Thiệu Duy quyết định lờ , lẽo đẽo bước theo lưng ngoài.

 

Hiểu Nhi, Minh Tĩnh Nhã và Thượng Quan Huyền Hạo đang đợi ở hậu viện của Tứ Quý tửu lâu.

 

Hiểu Nhi nhờ chưởng quỹ của Tứ Quý tửu lâu chuẩn sẵn một ít đồ ăn thức uống, đặt cả lên xe ngựa .

 

Nàng còn sai tiểu nhị mua một phần Lư Nhục Hỏa Thiêu mang về, định bụng sẽ ăn dọc đường.

 

Địch Thiệu Duy và Thượng Quan Huyền Dật cùng lúc xuất hiện.

 

Minh Tĩnh Nhã thấy hai họ bước tới, vội vàng cúi vạn phúc thi lễ.

 

Hiểu Nhi thấy rõ ràng ánh mắt của Địch Thiệu Duy dừng Minh Tĩnh Nhã quá ba giây.

 

Hiểu Nhi thấy Địch Thiệu Duy và Thượng Quan Huyền Dật cùng xuất hiện liền cất lời: “Địch đại ca, lầu trông thấy chúng , tại đóng cửa sổ trốn ? Lúc đó định cất tiếng chào đó!”

 

Vừa trông thấy bọn họ nên đóng cửa sổ trốn ? Minh Tĩnh Nhã liền đưa mắt về phía Địch Thiệu Duy. Chắc hẳn Địch công t.ử là vì trông thấy nàng cùng Hiểu Nhi nên mới đóng cửa sổ, lẽ nào... thấy ư?

 

nếu như , cớ giờ xuất hiện ở đây?

 

Minh Tĩnh Nhã thật sự tài nào hiểu nổi.

 

Chuyện mà cũng nha đầu phát hiện ? Đôi mắt của nàng cần tinh tường đến thế !

 

Địch Thiệu Duy vội liếc nhanh Minh Tĩnh Nhã một cái mới lên tiếng: “Lúc đó, hề trông thấy các ngươi. Mãi đến khi đóng cửa sổ xong xuôi mới phát hiện lầu hai cô nương trông giống hai , thế là mở cửa sổ để xác nhận, ai ngờ các ngươi mất . Ta còn ngỡ hoa mắt nữa chứ.”

 

“Ồ~~ thì ! Muội còn tưởng…” Hiểu Nhi nửa câu thì im bặt, đoạn liếc mắt Minh Tĩnh Nhã một cái.

 

Ừm, những khác tưởng gì cũng chẳng , chỉ cần Địch đại ca hiểu là !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-398.html.]

 

Địch Thiệu Duy thấy thế liền dứt khoát tiếp lời nàng.

 

Hắn tiếp, nhưng khác tiếp lời!

 

“Tưởng là gì?” Thượng Quan Huyền Hạo tò mò hỏi.

 

Địch Thiệu Duy Hiểu Nhi, bất giác trong lòng dấy lên một nỗi lo, sợ rằng nàng sẽ thốt những lời khiến phun cả rượu ngoài.

 

“Tưởng Địch đại ca lo sẽ bắt mời chúng ăn cơm, nên mới cố tình trốn đó!” Hiểu Nhi quyết định bụng tha cho một .

 

Vả , bây giờ mà vạch trần thì cả hai đều sẽ khó xử, chi bằng cứ để chuyện thuận theo tự nhiên, đến khi nước chảy thành sông hẵng mang họ trêu chọc thì sẽ thú vị hơn!

 

Địch Thiệu Duy thì thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sao thể chứ, thấy ngươi chỉ hận thể níu ngươi buông mới . Dù thì đây cũng là tửu lâu nhà ngươi mở, mời khách thì cũng là ngươi mời mới đúng!”

 

“Thật là thụ giáo , thì gặp , trốn nên là mới đúng!” Hiểu Nhi vẻ nghiêm túc gật gù.

 

“Ngươi trốn cũng vô dụng thôi, thể đến tận nhà ngươi để tìm cơm ăn!” Ai bảo cơm nước nhà nàng thơm ngon hơn hẳn những nhà khác cơ chứ!

 

Đã lâu lắm đến nhà nha đầu ăn chực, thật nhớ nhung hương vị đó quá ! Địch Thiệu Duy thầm nghĩ.

 

Chuyện ăn uống quan trọng như thể quên chứ!

 

Hiểu Nhi: Kẻ ăn chùa là đáng ghét nhất! Vô sỉ, quả thực là quá vô sỉ! Nàng quyết định dứt khoát sẽ tác hợp cho Minh Tĩnh Nhã và Thượng Quan Huyền Hạo!

 

Đàn ông mà ăn bám đàn bà thì thể trông cậy !

 

“Về nhà nhớ dặn dò gác cổng, hễ kẻ tới cửa, nhất định mở. Đi thôi, giờ còn sớm nữa.” Thượng Quan Huyền Dật liếc Địch Thiệu Duy với vẻ khinh miệt.

 

“Ta trèo tường!” Địch Thiệu Duy đắc ý .

 

“Vậy thì thả chó!” Dám trèo tường nhà nha đầu của ! c.h.ế.t!

 

“Huynh một phen, cần tuyệt tình như ?” Địch Thiệu Duy gào lên ai oán.

 

...

 

Hôm nay chỉ là một ngày hết sức bình thường, chẳng mấy ai đến Quốc Phật Tự dâng hương.

 

Trên Ngạc Vân Sơn bóng thưa thớt, vài chú chim thậm chí còn sà xuống đường mòn để tìm mồi.

 

Mấy Hiểu Nhi trò chuyện rôm rả, tiếng vang lên kinh động bầy chim lối mòn, khiến chúng vội vàng đập cánh bay .

 

Núi xanh ngày hạ nơi cũng căng tràn sức sống, suốt dọc đường đều râm ran tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng rỉ rả.

 

Đây chính là bản giao hưởng mùa hạ do muôn loài động vật cùng tấu nên, tuy chẳng thể là du dương tuyệt mỹ, nhưng khiến lòng cảm thấy an yên và thư thái.

 

Những đóa hoa đủ sắc màu điểm xuyết một cách hài hòa giữa màu xanh ngọc ngà của cây lá, khiến cho ngọn núi vốn hùng vĩ bỗng điểm thêm một nét dịu dàng, yêu kiều.

 

"Cảnh sắc nơi đây quả là tuyệt mỹ." Minh Tĩnh Nhã đưa mắt những đóa hoa núi đang nở rộ rực rỡ ở phía xa, kìm mà cất lời tán thưởng.

 

"Ngạc Dương Sơn thu, khắp nơi ngập tràn một màu vàng óng, cảnh tượng cũng vô cùng tráng lệ." Hiểu Nhi nhớ khung cảnh ngày Tết Trùng Dương năm ngoái, liền lên tiếng.

 

"Ngạc Vân Sơn mùa đông tuyết phủ trắng xóa cũng mang một vẻ riêng." Cảnh sắc bốn mùa của Ngạc Vân Sơn, Địch Thiệu Duy đều từng chiêm ngưỡng, thấy mùa nào cũng cái riêng.

 

Năm dừng chân ở Quốc Phật Tự mà cứ thế thẳng tiến lên đỉnh núi.

 

Con đường lên đỉnh núi dốc chật hẹp, dường như ít qua , vô cành cây vươn dài tứ phía, chắn cả lối .

 

Thượng Quan Huyền Dật phía , gạt những cành cây ngáng đường cho Hiểu Nhi, hễ gặp đoạn nào dốc cheo leo, chìa tay kéo nàng một cái.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

"Nhị hoàng tử, đoạn đường khó , những chỗ nào dốc quá, phiền để mắt đến Minh tỷ tỷ một chút." Hiểu Nhi đầu , với Thượng Quan Huyền Hạo.

 

"Được." Thượng Quan Huyền Hạo sảng khoái đáp lời.

 

Hiểu Nhi với từ , chuyến leo núi chính là để kích thích một vài dây thần kinh vốn đang trì độn của kẻ nào đó.

 

Địch Thiệu Duy Thượng Quan Huyền Hạo nhận lời nhanh gọn đến thế, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ bực dọc khó tả.

 

Hiểu Nhi nha đầu chẳng lẽ thật sự tác hợp cho bọn họ ?

 

Hai thế nào cũng thấy chẳng xứng đôi chút nào!

 

Thượng Quan Huyền Dật rút kiếm , c.h.é.m phăng một cành cây chìa , cắm thẳng thanh kiếm trong đất, đoạn đầu với Hiểu Nhi: "Chỗ dốc, kéo ngươi lên."

 

"Được." Hiểu Nhi chìa tay , nháy mắt với Thượng Quan Huyền Hạo một cái, ý bảo: Nhớ mà học hỏi đấy nhé!

 

Thượng Cung Huyền Hạo cũng nháy mắt đáp Hiểu Nhi: Ta hiểu ! Tuyệt đối sẽ bức điên kẻ nào đó cho xem!

 

Nói là kéo, nhưng Thượng Quan Huyền Dật trực tiếp ôm trọn cả Hiểu Nhi lên.

 

Sau khi Hiểu Nhi lên , Thượng Quan Huyền Hạo cũng nhẹ nhàng leo lên theo, đầu , nở một nụ cho là tuấn tú nhất với Minh Tĩnh Nhã, đoạn chìa một tay : "Minh cô nương, kéo cô nương lên."

 

Suốt cả chặng đường , Minh Tĩnh Nhã gần như đều tự leo, nhưng nơi quả thực dốc, xem tự trèo lên là điều thể.

 

Nàng do dự trong chốc lát, nhưng cũng đưa tay .

 

Thượng Quan Huyền Hạo nắm chặt lấy tay nàng, chỉ khẽ dùng sức một chút thuận lợi kéo nàng lên .

 

Minh Tĩnh Nhã kéo lên, còn kịp vững, hình bất giác ngả về phía .

 

"Cẩn thận!" Thượng Quan Huyền Hạo nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng, kéo nàng trở .

 

Đứng ngay lưng Minh Tĩnh Nhã, Địch Thiệu Duy trân trối bàn tay của Thượng Quan Huyền Hạo đang đặt eo nàng.

 

Hắn cảm thấy cảnh tượng thật chướng tai gai mắt, nam nữ thụ thụ bất , thể như !

 

Hắn trừng mắt bàn tay , nếu như ánh mắt thể hóa thành vật hữu hình, thì bàn tay của Thượng Quan Huyền Hạo lẽ ánh mắt của c.h.é.m đứt từ lâu .

Loading...