Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 413
Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:35:24
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy giải thích với bá tánh thế nào đây?" Địch Thiệu Duy cất lời hỏi, chính cũng tường tận lắm về cái gọi là hải thị thận lâu .
Chuyện đến cả còn tỏ, thì đám dân chúng hiểu cho .
"Mặc kệ bọn họ , cứ để họ tìm cho thỏa thích." Thượng Quan Huyền Tuấn hậm hực .
Dám tay đ.á.n.h c.h.ế.t cả binh lính giữ thành, đám ngu dân đó còn đáng để bảo vệ nữa ?
Sống c.h.ế.t của bọn họ, chẳng thèm quan tâm!
Thượng Quan Huyền Dật liếc Thượng Quan Huyền Tuấn, bất lực thở dài một !
Đây lẽ là lý do Phụ hoàng phản đối việc để Thượng Quan Huyền Tuấn đến Tây Bắc tra xét chuyện !
Thế nhưng, chẳng hề chút nào!
Thượng Quan Huyền Dật đưa mắt Hiểu Nhi đang lặng lẽ thưởng , sắp rời xa nàng một thời gian .
"Cứ thẳng với bá tánh rằng tiên cảnh mà họ thấy chỉ là hoa trong gương, trăng nước, thế chẳng là !" Thượng Quan Huyền Hạo cách hiểu của .
"Ngươi thế, liệu đám bá tánh đó tin ?" Địch Thiệu Duy bực dọc đáp.
Quan phủ dán cáo thị , chẳng cũng vô ích đó !
"Tin là tùy ở họ, chúng tận lực !"
lúc , tiếng gõ cửa chợt vang lên.
"Vào !" Thượng Quan Huyền Hạo lên tiếng.
Tiểu Phúc T.ử bước , hành lễ với một lượt mới cất lời: "Chủ tử, Phong Hành trở về."
Giọng và vẻ mặt của Tiểu Phúc T.ử đều lộ rõ vẻ lo lắng, hốt hoảng.
"Bảo đây bẩm báo!" Thượng Quan Huyền Dật thấy , đôi mày khẽ chau , giọng điệu bình thản cất lời.
"Phong Hành trọng thương, đang ở trong phủ đợi chủ t.ử trở về."
Thượng Quan Huyền Dật liền lập tức bật dậy: "Nha đầu, lát nữa để Thiệu Duy đưa về. Ta một bước."
Bị thương đến mức để chính về bẩm báo, thì vết thương đó thật sự nặng .
Nếu , Phong Hành chẳng thất lễ đến thế.
Hiểu Nhi khẽ gật đầu.
Dứt lời, Thượng Quan Huyền Dật liền mở toang cửa sải bước nhanh ngoài.
Mọi trong nhã gian đều đưa mắt .
"Võ công của Phong Hành thế nào nhỉ, hình như cao cường lắm thì ?" Thượng Quan Huyền Hạo lẩm bẩm, đến cả Phong Hành còn thương, thì kẻ đả thương võ công cao đến mức nào.
"Chắc chắn là cao hơn ngươi!" Thượng Quan Huyền Tuấn liếc một cái đầy vẻ chán ghét.
Thượng Quan Huyền Hạo cảm thấy vô cùng oan ức, cái kẻ tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản , tưởng rằng võ công cao là lắm chắc?
Hắn thật sự chỉ hạ độc c.h.ế.t tên cho !
"Võ công của Phong Hành và ngang ngửa ! Trên đời , kẻ thể đ.á.n.h trọng thương e rằng cũng chẳng mấy ." Sắc mặt Địch Thiệu Duy cũng trở nên nặng nề.
"Vậy những ai thể đ.á.n.h trọng thương?" Hiểu Nhi liền hỏi.
"Thiên hạ rộng lớn, . Có điều, trong thành Đế Đô thì chỉ vị phu quân tương lai của thôi!"
Nói cũng như .
"Ta đến Lục hoàng t.ử phủ xem ." Hiểu Nhi dậy, bước ngoài.
"Ta tiễn ." Địch Thiệu Duy cũng vội vàng dậy.
Thượng Quan Huyền Dật về đến phủ, thấy Phong Hành giường, bê bết máu, môi và móng tay đều thâm đen.
Phong Hành thấy Thượng Quan Huyền Dật bước , vội vàng gượng dậy, định hành lễ.
"Cứ , cần đa lễ." Thượng Quan Huyền Dật giơ tay ngăn .
Phong Hành cũng cố gượng nữa, xuống giường.
Thượng Quan Huyền Dật lấy hai bình t.h.u.ố.c viên đưa cho Tiểu Phúc Tử: "Cho Phong Hành uống, đợi khi nào trong khỏe hơn hẵng đến bẩm báo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-413.html.]
Nói xong, liền bước ngoài.
Uống t.h.u.ố.c xong, Phong Hành nghỉ ngơi chừng một khắc, đó bèn chỉnh trang cho sạch sẽ tìm Thượng Quan Huyền Dật để bẩm báo.
"Trong thấy thế nào ?" Thượng Quan Huyền Dật thấy sắc đen môi Phong Hành phai gần hết, nhưng vẫn cất tiếng hỏi một câu.
Dược hiệu của t.h.u.ố.c vốn mạnh, rốt cuộc Phong Hành trúng độc gì? Mà thể còn tàn độc lưu trong cơ thể?
Phong Hành trong lòng chợt ấm : "Bẩm chủ tử, còn gì đáng ngại."
"Sao thương? Đã xảy chuyện gì?" Thượng Quan Huyền Dật cất tiếng hỏi.
Bẩm chủ tử, khi đến Tây Bắc, để tiện bề dò xét, cải trang thành một thường dân, trộn đám tầm bảo để cùng họ tìm kho báu. Bởi lẽ tìm kho báu ngày một đông, bên ngoài thành nhiều bách tính dựng lên những quán lều tạm bợ, bán nào là nước, màn thầu, bánh bao, lương khô cùng đủ loại thức ăn. Đoàn của cả thảy hơn mười , khi mỗi mua một ít lương khô và màn thầu, bèn tìm đến một quán xuống nghỉ chân, định bụng lót chút gì tiếp tục lên đường. Lão chủ quán …
Phong Hành chậm rãi thuật bộ đầu đuôi câu chuyện.
Lão chủ quán hỏi bọn họ tìm kho báu , vì tìm kho báu nhiều vô kể, nên bọn họ cũng giấu giếm, đều gật đầu thừa nhận.
Lão chủ quán thấy bèn rằng con trai lão từng tìm thấy kho báu đó, chỉ là đủ sức để trong, nếu bọn họ cần, lão thể nhờ con trai dẫn đường, đảm bảo sẽ đưa đến tận nơi cất giấu kho báu, chỉ cần trả một lạng bạc tiền công. Bạc thể đợi đến nơi trả .
Mọi , nào ai mà bằng lòng, chỉ một lạng bạc, hơn mười bọn họ chia , mỗi chỉ cần góp vài chục văn tiền là đủ.
Đợi đến Hoàng Kim Môn, dù cho thì cũng thể đục một miếng vàng mang về, tính thế nào cũng thiệt!
Phong Hành cũng chút nghi ngờ, chỉ ngỡ rằng lão chủ quán nhân cơ hội để kiếm thêm chút bạc.
Thế nhưng một quãng, liền cảm thấy gì đó , phương hướng là đường đến kho báu!
Phong Hành lặng lẽ theo, đến đây là để tra án, phát hiện điều bất thường, dẫu cũng hơn là chẳng manh mối gì!
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hơn mười nửa đường thì tất cả đều ngã gục, Phong Hành cũng ngoại lệ.
Khi Phong Hành tỉnh , phát hiện đưa một căn phòng.
Hơn mười đồng hành vẫn ai tỉnh .
Loại độc thể khiến ngay cả cũng trúng , chắc chắn tầm thường!
Hắn cẩn trọng dậy, nhẹ nhàng rón rén đến bên cửa sổ, lén lút ngoài, phát hiện nơi đây là một khu huấn luyện trông tựa như doanh trại quân đội.
Rất nhiều binh lính đang hăng say luyện tập.
Hắn lén một lúc, thấy sắp tỉnh, bèn vội vàng về vị trí cũ xuống, nhắm nghiền hai mắt. Ngay đó, hơn mười cũng lượt tỉnh giấc.
Phong Hành cũng thuận theo đó mà "tỉnh" .
Ở trong một cảnh xa lạ, ai nấy đều sợ hãi, vài chạy cửa đập mạnh, gào thét đòi thả bọn họ ngoài.
Rất nhanh đó, bước , Phong Hành chỉ liếc dáng vẻ của kẻ đó mà trong lòng chấn động mạnh.
Chiêu Phong Nhĩ! Chính là Chiêu Phong Nhĩ mà của bọn họ tìm kiếm bấy lâu! Kẻ dù hóa thành tro, cũng thể nhận .
là đạp phá giày sắt tìm thấy, đến khi chẳng tốn công.
Phong Hành liếc kẻ đó một cái, cũng bắt chước những khác, dùng ánh mắt đầy phẫn nộ mà .
Kẻ đó phát hiện sự khác thường của Phong Hành, buông vài câu bỏ .
Nghe xong những lời của Chiêu Phong Nhĩ, tất cả đều sợ đến ngây .
Thì bọn họ đều trúng độc, mỗi đêm độc tính sẽ phát tác một , lúc bụng đau quằn quại, tựa như kẻ xé nát ruột gan!
Nếu ngoan ngoãn lời, sẽ cho mỗi một viên t.h.u.ố.c giải khi mặt trời lặn.
Viên t.h.u.ố.c giải chỉ thể giúp bọn họ độc phát tác ban đêm.
Nếu bọn họ dám lời hoặc bỏ trốn, đêm đó sẽ t.h.u.ố.c giải!
Kể cả trốn thoát ngoài, t.h.u.ố.c giải, ngoài việc mỗi đêm chịu đựng cơn đau xé bụng, bốn mươi chín ngày, bụng sẽ thủng, ruột sẽ nát, thối rữa mà c.h.ế.t!
Mọi những lời thì kinh hãi tột độ, nhưng trong lòng vẫn chút tin!
Gần đây cập nhật chương mới muộn quá, xin , vài ngày nữa mới thể đăng sớm hơn .
Còn nữa, cảm ơn các bạn ủng hộ vote truyện.
--------------------