Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:36:10
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiểu Nhi liếc mắt qua, chợt phát hiện bóng dáng quan binh tiến tận cửa lớn của khách điếm.

 

"Triệu Dũng, vết thương ngươi thế nào ?" Hai viên liệu thương đan d.ư.ợ.c uống, chắc cũng đỡ bảy tám phần nhỉ.

 

Triệu Dũng chẳng còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn đưa tay sờ nhẹ lên vết thương sâu nhất, miệng vết thương đóng vảy, còn những vết xước nhỏ khác thì bình phục.

 

Hắn một nữa cảm nhận sâu sắc sự thần kỳ của viên liệu thương đan d.ư.ợ.c !

 

"Vết thương sâu nhất đóng vảy ."

 

Nghe , Hiểu Nhi mới thở phào một nhẹ nhõm.

 

"Mau cho tóc tai rối bù lên một chút, giả bộ như mới ngủ dậy. Bọn thị vệ lên tới nơi kìa." Hiểu Nhi đưa tay vò cho mái tóc của rối tung lên, đoạn đầu liếc nhanh hai và cách bài trí trong phòng một lượt. Thấy thứ đều gì khác thường, nàng mới ngáp một cái rõ dài, vươn tay mở toang cánh cửa: "Chưởng quỹ, khách điếm của các thế hả? Nửa đêm canh ba ồn ào thế , còn để cho ngủ nghê nữa !"

 

Chưởng quỹ đang cẩn thận từng li từng tí, gật đầu khom lưng bên cạnh đám thị vệ, thấy tiếng liền ngoảnh . Chỉ thấy Hiểu Nhi với vẻ mặt ngái ngủ, đôi mắt lờ đờ, vội vàng lên tiếng xoa dịu: "Khách quan xin thứ , thích khách ban đêm xông hoàng cung, hiện tẩu thoát, các vị thị vệ đang khắp nơi lùng sục."

 

Nghe lời của Hiểu Nhi, đám quan sai đang hành lang đều đồng loạt đưa mắt về phía nàng.

 

Kẻ là ai ? Ngủ tỉnh thật là giả vờ? Lại dám lớn tiếng la lối với bọn họ!

 

Hiểu Nhi trông thấy đông đảo quan sai như , sợ đến mức tỉnh cả ngủ, vội vàng xởi lởi : "Thì là các sai gia đại gia đang nhiệm vụ! Các ngài cứ tự nhiên, cứ tự nhiên! Coi như lời từng tồn tại! Thật là vất vả cho quá! Nửa đêm nửa hôm cũng chẳng yên giấc, tên thích khách đáng c.h.ế.t dám xông cả hoàng cung, còn nơi nào mà dám đến nữa chứ! Thưa các đại nhân, các ngài nhất định bắt cho bằng , nếu buổi tối chẳng dám ngủ mất!"

 

Viên quan sai dẫn đầu bước về phía Hiểu Nhi.

 

Gặp chuyện thế , ai mà chẳng đóng chặt cửa , đúng là đầu tiên thấy kẻ mở cửa để hóng chuyện.

 

Sự việc bất thường ắt điều mờ ám.

 

Lúc , Triệu Dũng và Dương Liễu cũng bước : "Tam , chuyện gì ?"

 

"Các sai gia đại gia đang truy bắt thích khách đó, đại ca vẫn luôn quan binh ? Huynh mau hỏi xem họ tuyển !"

 

"Tam , đừng quậy nữa, các sai gia đại gia đang việc chính sự!" Triệu Dũng giả vờ như tiểu hiểu chuyện, cất giọng bất đắc dĩ.

 

"Nghe trong cung xuất hiện thích khách, lúc chính là thời điểm cần dùng , nha môn chắc chắn sẽ tuyển thêm ! Huynh mau đến hỏi vị sai gia ca ca xem, vớ chức quan quèn nào đó!" Hiểu Nhi cứ thế lôi bằng Triệu Dũng đến mặt viên thị vệ dẫn đầu.

 

Viên thị vệ cầm đầu những lời thì khóe miệng giật giật, đây là cái thứ kỳ quái ở chui !

 

"Vị sai gia đại gia , các ngài tuyển ạ? Ngài xem đại ca của , cao to vạm vỡ, sức khỏe như trâu, ngài thu nhận ! Cha dặn, tiền công ít vài đồng cũng , miễn là lo cho ăn no! Một bữa năm bát cơm trắng, một ngày lo đủ ba bữa là !"

 

Triệu Dũng xong mấy lời suýt chút nữa thì diễn nổi nữa, cô nương , nàng đang chê ăn nhiều ?

 

Chưởng quỹ và đám quan sai xong, ai nấy đều trợn trắng cả mắt! Một bữa năm bát cơm trắng, một ngày ăn hết mười lăm bát! Lại còn trả tiền công! Ai mà nuôi cho nổi!

 

Đây là nhà nuôi nổi, đẩy cho quan phủ nuôi giùm đây mà!

 

Rừng lớn , đúng là chim nào cũng !

 

"Cút ngay, đừng cản trở thi hành công vụ, nếu bắt hết các ngươi tống ngục!" Viên thị vệ dẫn đầu cẩn thận quan sát ba một lượt mới lên tiếng.

 

"Còn mau trong lục soát xem thích khách !" Hắn hiệu cho đám thị vệ phía phòng lục soát.

 

"Xin , tam của chỉ đùa thôi, bữa tối ăn bốn bát là đủ , ăn no quá ngủ , đại nhân cứ tự nhiên." Triệu Dũng vội vàng kéo Hiểu Nhi sang một bên, nhường đường cho họ nhà.

 

"Này, trong phòng các ngươi mùi khét lẹt thế!"

 

"Đêm qua thấy se lạnh nên gọi tiểu nhị mang chậu than . Đại ca ngủ yên giấc, đạp tấm chăn mỏng rơi chậu than nên nó cháy đấy ạ." Hiểu Nhi xong câu , liền ném cho chưởng quỹ một ánh mắt đầy áy náy.

 

Chưởng quỹ thấy lời , vội vã chạy tới bên giường lật tấm chăn lên xem, quả nhiên cháy thủng một lỗ lớn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-437.html.]

 

"Tấm chăn dùng nữa , các ngươi bồi thường một lạng bạc!" Chưởng quỹ nước lấn tới, hét giá trời.

 

"Tấm chăn nửa mới nửa cũ mà cũng đòi bồi thường một lạng bạc ư, sai nha đại gia, báo quan, tố cáo chưởng quỹ cố tình lừa gạt tiền bạc của !"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

"Tấm chăn của mới mua bao lâu! Lúc đó bỏ một lạng bạc để mua đấy!"

 

"Một lạng bạc, ngươi lừa ai ! Tấm chăn cũ rích qua tay bao nhiêu ! Chẳng là hàng mấy đời chủ ! Ta tính giá đồ cũ, đền cho ngươi một trăm văn!"

 

"Không , tấm chăn đó của là mới sắm bao lâu..."

 

Gã thị vệ cầm đầu chẳng thèm để tâm đến lời của Hiểu Nhi, ánh mắt của dán chặt Triệu Dũng, mái tóc của thích khách màu vàng óng, còn tóc của đen nhánh, lẽ là thích khách, nhưng hình thì hao hao giống.

 

Lẽ nào thuật dịch dung ngày nay ngay cả tóc cũng thể đổi màu ?

 

Thiên hạ kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể, chuyện cũng thể.

 

Nghĩ đến đây, nhanh như chớp vung tay tung một chưởng đ.á.n.h thẳng n.g.ự.c trái của Triệu Dũng.

 

Triệu Dũng hề né tránh, cứ thế hứng trọn một chưởng , tác động của lực, hình lảo đảo lùi về mấy bước.

 

"Này, ngươi đột nhiên tay đ.á.n.h !" Hiểu Nhi thấy cũng chẳng buồn đôi co với chưởng quỹ nữa, vội vàng chạy đến đỡ lấy Triệu Dũng.

 

"Đại ca, chứ? Có cần bồi thường tiền t.h.u.ố.c men ? Một lạng bạc liệu đủ ? Để xem thương nặng đến mức nào! Phải đòi bồi thường bao nhiêu bạc mới ." Hiểu Nhi , bèn đưa tay vạch áo của Triệu Dũng .

 

Triệu Dũng vội vàng nắm chặt lấy tay Hiểu Nhi.

 

Cô nương, diễn kịch quá lố ! Sau nếu chủ t.ử lột áo của , còn mạng đây!

 

"Tam , đại ca , ở đây còn ngoài!" Triệu Dũng nhăn nhó .

 

"Sợ gì chứ, tất cả đều là nam nhân cả! Nếu nội thương, chúng bắt bồi thường mấy lạng bạc! Cha , quan ai cũng giàu nứt đố đổ vách!"

 

"..."

 

Dương Liễu cúi gằm mặt, nỡ thẳng.

 

Mấy gã thị vệ mặt tại đó, khóe miệng giật giật, đây là định lừa tiền cả đầu lĩnh của bọn họ ?!

 

Hiểu Nhi kéo bung cả áo ngoài của Triệu Dũng, để lộ lớp áo lót màu trắng bên trong. Gã thị vệ cầm đầu thấy vạt áo n.g.ự.c Triệu Dũng hề vết máu, cũng cảm nhận chỗ đó băng bó, bèn thu ánh mắt, cất bước ngoài: "Rút!"

 

Thích khách trọng thương, một chưởng của dùng nhiều sức, nhưng nếu thực sự là thích khách, khi trúng chưởng của , vết thương chắc chắn sẽ rỉ máu.

 

"Vị đại ca , thật sự chứ? Không cần xem đại phu ?"

 

"Không , cũng đại ca thể cường tráng, chỉ đ.á.n.h một cái thế , cần xem đại phu."

 

"Vậy !" Giọng điệu của Hiểu Nhi tràn đầy tiếc nuối.

 

Đám thị vệ liếc Hiểu Nhi như một kẻ điên, tất cả đều bước ngoài.

 

"Ba vị đài, tiền tấm chăn, xin hãy bồi thường , nếu thì các vị đừng ở nữa!"

 

"Chưởng quỹ, tấm chăn của ngươi thể đáng giá một lạng bạc , hai trăm văn, lấy , lấy thì chúng ở nữa!" Hiểu Nhi vẻ thu dọn hành lý định rời .

 

Hai trăm văn? Hai trăm văn thì hai trăm văn ! Tấm chăn đó lúc mua về cũng chỉ hai trăm ba mươi văn thôi.

 

 

--------------------

 

Loading...