Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:36:17
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiểu Nhi nén niềm phấn khích dâng trào trong lòng, cất tiếng hỏi tiếp: “Bạch Thiên, còn phần thưởng thứ ba thì ?”

 

Bạch Thiên đảo cặp mắt ngỗng của nó, đáp: “Chủ nhân, thể quá tham lam .”

 

Nghe , Hiểu Nhi chỉ mỉm .

 

Câu rõ ràng là chẳng phần thưởng thứ ba nào nữa . Hiểu Nhi cũng hề bận lòng, nàng cảm thấy như quá , đến mức thể hơn nữa, thật lòng là .

 

“Khi nào mới thể hồn về thể xác?” Hiểu Nhi đưa mắt Thượng Quan Huyền Dật và chính bản đang trong vòng tay . Cả hai họ đều gầy trơ cả xương.

 

Bản nàng vì thể ăn uống, mỗi ngày chỉ thể dựa nước cháo để cầm cự mạng sống, gầy là chuyện đương nhiên.

 

Còn Thượng Quan Huyền Dật chẳng buồn chăm chút cho bản , trong lòng vì suýt nữa tự tay sát hại Hiểu Nhi mà nảy sinh cảm giác chán ghét chính . Sau khi diệt vong Tây Nguyệt quốc, liền túc trực bên cạnh Hiểu Nhi suốt ngày đêm, cả trông phờ phạc hốc hác, râu ria xồm xoàm, đến ma chê quỷ hờn.

 

Hiểu Nhi liếc một cái đầy vẻ chê bai, vội mặt chỗ khác.

 

“Chắc là sắp !” Bạch Thiên cũng thể đưa câu trả lời chính xác, “Không gian tuy nâng cấp xong, nhưng cơ thể của chủ nhân vẫn cải tạo tất. Chuyện thể vội vàng, nếu sẽ phản phệ, chủ nhân cứ kiên nhẫn chờ đợi .”

 

Sẽ phản phệ ư? Phải , luyện công gì đó còn chuyện tẩu hỏa nhập ma nữa là. Nàng chẳng vội, cứ từ từ mà cải tạo !

 

Trên chặng đường về, đoàn theo quan đạo. Tiết đầu đông tới, mấy ngày nay thời tiết cứ lạnh vài hôm ấm lên vài hôm.

 

Hôm nay gió thổi mạnh, cứ mỗi một canh giờ, tiết trời lạnh thêm một phần, nếu đặt ở thời hiện đại thì chính là một đợt khí lạnh tràn về.

 

Thượng Quan Huyền Dật nắm lấy bàn tay Hiểu Nhi, cảm thấy chút lạnh lẽo, bèn từ ngăn chứa bí mật xe ngựa lấy một chiếc áo choàng khoác lên cho nàng.

 

Phía sẽ qua một huyện thành, Cảnh Duệ nhẩm tính giờ ăn trưa cũng sắp đến, thời tiết lạnh giá thế , ăn chút đồ nóng hổi vẫn hơn là gặm lương khô dọc đường, bèn lên tiếng : “Lục hoàng tử, chúng hãy tìm một tửu lầu ở huyện thành phía , dùng bữa trưa xong hãy tiếp tục lên đường.”

 

Thượng Quan Huyền Dật nghĩ đến thể Hiểu Nhi lạnh ít, hôn mê chỉ thể ăn đồ lỏng để lót , đường suốt một buổi sáng, lẽ nàng cũng đói , đến tửu lầu gọi một bát cháo gà nóng hổi, đút cho nàng ăn một chút cũng , thế là đáp lời: “Được.”

 

Hòa Mục huyện là một huyện lớn, tuy tính là giàu sung túc nhưng đường sá rộng rãi, vì phần gần với Tây Bắc nên dân phong tương đối cởi mở.

 

Đoàn tiến tửu lầu lớn nhất trong huyện thành, Gia Phúc Lâu.

 

Dù dân phong cởi mở, nhưng cảnh tượng Thượng Quan Huyền Dật ôm Hiểu Nhi bước tửu lầu vẫn khiến ít bàn tán và tò mò.

 

Thậm chí một thư sinh còn nhỏ giọng buông lời chỉ trích: “Thật là thương phong bại tục” ( Là hành động tổn hại đến thuần phong mỹ tục, bại hoại đạo đức. )

Người luyện võ tai thính mắt tinh, Triệu Dũng chỉ cần phóng một ánh mắt qua, cả tửu lầu đang ồn ào bỗng dưng im bặt, gã thư sinh càng sợ đến mức rụt cổ như con rùa, hồi lâu vẫn dám ngẩng đầu lên.

 

Chưởng quỹ thấy mấy khí thế phi phàm, liền dè dặt bước lên đón tiếp, đám ánh mắt cũng thể g.i.ế.c , hung ác quá , chỉ mong họ đừng đập phá quán của lão.

 

Triệu Dũng yêu cầu chưởng quỹ một gian phòng thượng hạng, Thượng Quan Huyền Dật mặc kệ những ánh khác thường của , sự dẫn đường của tiểu nhị, ung dung thanh thoát ôm Hiểu Nhi bước trong.

 

Hắn lấy một đồng bạc vụn, đưa cho tiểu nhị : “Nấu một nồi cháo gà thật nhừ, mang hết các món sở trường của các ngươi lên đây.”

 

Tiểu nhị nhận lấy bạc, vui mừng khôn xiết lui xuống, sớm đoàn giàu thì cũng sang, tiền boa chắc chắn sẽ ít, nhưng cũng ngờ hào phóng đến thế.

 

Thức ăn nhanh bưng lên, cháo cần thời gian ninh lâu hơn một chút, vì đợi khi họ dùng bữa xong mới mang tới.

 

Dương Liễu múc một bát nước cháo, đặt mặt Thượng Quan Huyền Dật: “Chủ tử, để đút cho.”

 

Thượng Quan Huyền Dật lắc đầu, đoạn cầm lấy thìa, tự đút nước cháo cho Hiểu Nhi.

 

Hiểu Nhi đang chìm trong cơn mê man, đến cả miệng cũng chẳng thể tự hé mở. Thế nhưng, Thượng Quan Huyền Dật rõ ràng quá quen thuộc với việc . Hắn chỉ cần nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên một chút, đôi môi liền thuận theo tự nhiên mà hé một kẽ hở. Thượng Quan Huyền Dật cẩn trọng vô cùng, từ tốn mớm từng thìa cháo loãng miệng nàng, mà chẳng lấy một giọt nào sánh ngoài. Dáng vẻ của lúc , chăm chú chuyên tâm, tựa như đang thực hiện một nghi lễ vô cùng trọng đại.

 

Dòng cháo loãng ấm nóng trôi tuột cổ họng, cơ thể Hiểu Nhi theo bản năng nuốt xuống.

 

Linh hồn của Hiểu Nhi ở trong gian, lặng lẽ dõi theo dáng hình của Thượng Quan Huyền Dật mà trong lòng khỏi dâng lên một niềm xúc động. khi bộ dạng ngây ngô của chính , nàng chỉ đưa tay lên ôm trán! Nàng trẻ con, càng chẳng một bà lão gần đất xa trời, để khác đút cho ăn thế , thật mất mặt c.h.ế.t !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-443.html.]

Hiểu Nhi nào , chuyện mất mặt hơn còn đang chờ nàng ở phía !

 

Sau khi đút cho Hiểu Nhi ăn xong bát cháo, Thượng Quan Huyền Dật liền ôm nàng xuống lầu. Khi cuộc trò chuyện từ một bàn ăn gần đó, bước chân bất giác khựng .

 

"Ngươi ? Vị đại thiếu gia hôn mê nhiều năm của Lư gia tỉnh !"

 

"Tỉnh ư? Ngươi lừa đấy chứ! Vị Lư đại thiếu gia đó năm xưa may trượt chân rơi xuống vách núi, khi cứu về thì trọng thương bất tỉnh năm năm trời, mà vẫn thể tỉnh ?"

 

"Thiên chân vạn xác! Ta một họ hàng đang việc trong Lư phủ, nhờ chuyện mà tất cả hạ nhân trong phủ đều thưởng một tháng tiền công đấy!"

 

"Làm mà tỉnh thế? Chẳng lẽ mời danh y nào chữa khỏi ?"

 

Thẩm Cảnh Duệ đến đây cũng dỏng tai lên lắng .

 

"Nghe Lư nhị thiếu gia thần y chiếu cố, mời về tận nhà chữa bệnh cho đại công tử. Thần y xem qua chỉ cần một gốc Hồi Hồn Thảo nấu thành một bát thuốc, uống một bát duy nhất là thể tỉnh !"

 

"Thần kỳ đến , vị thần y đó cũng thật quá lợi hại ..."

 

Nghe xong những lời , Thượng Quan Huyền Dật liền dập tắt ý định tiếp tục lên đường.

 

"Triệu Dũng, tìm một khách điếm sạch sẽ để nghỉ chân."

 

Triệu Dũng cũng thấy cuộc đối thoại của hai , tự nhiên hiểu rõ chủ t.ử tìm khách điếm là vì lẽ gì, liền gật đầu lệnh.

 

Ngay cả Cảnh Duệ cũng kìm mà nhen nhóm lên một tia hy vọng.

 

Đã nhiều đại phu mời đến xem bệnh cho Hiểu Nhi, nhưng tất cả họ đều rằng nàng gì đáng ngại, cơ thể bình phục, chỉ là chút suy nhược mà thôi.

 

Một cơ thể hồi phục bình thường mà mãi vẫn tỉnh , lẽ nào thật sự là do mất hồn phách, cái tên Hồi Hồn Thảo qua thật đáng tin cậy! Biết Hiểu Nhi uống thang t.h.u.ố.c nấu từ nó cũng thể tỉnh thì !

 

Thượng Quan Huyền Dật ôm Hiểu Nhi trở về xe ngựa, cả đoàn cùng hướng về phía khách điếm.

 

Chẳng bao lâu, Thượng Quan Huyền Dật chợt cảm nhận một luồng ấm lan tỏa đùi .

 

Vẻ mặt Thượng Quan Huyền Dật hề đổi dù chỉ một chút, nhẹ nhàng đặt Hiểu Nhi xuống ghế.

 

Sau đó, mở ngăn tủ bí mật, lấy một bộ y phục sạch sẽ.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Linh hồn Hiểu Nhi thấy vẫn còn chút kỳ quái, Thượng Quan Huyền Dật tìm y phục để gì?

 

Rồi nàng chợt thấy một vệt nước loang lổ y phục của Thượng Quan Huyền Dật!

 

Chuyện, chuyện, chuyện ... chẳng lẽ đúng như điều nàng đang nghĩ!

 

Gương mặt Hiểu Nhi đỏ bừng như lửa đốt, chuyện chỉ là ôm trán thở dài là xong ! Nàng cảm thấy dù c.h.ế.t yểu ngay lúc cũng chẳng gì to tát, chỉ tìm một cái lỗ để chui xuống cho !

 

Người đang hôn mê mà cũng thể tiểu tiện đại tiện ?

 

A! Lão Thiên gia ơi, Người cứ mang con cho ! Cuộc đời còn gì để sống nữa!

 

Sau nàng lấy mặt mũi nào mà đối diện với Thượng Quan Huyền Dật đây!

 

Thượng Quan Huyền Dật vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hề một chút ý tứ chê bai nào, cởi bỏ y phục , để lộ hình cường tráng...

 

Hiểu Nhi trông thấy mà kìm đưa tay che mắt, len lén hé những ngón tay , vụng trộm xem, ngờ dáng của Thượng Quan Đại Ca đến thế.

 

Cảm ơn các bạn ủng hộ~~

 

--------------------

 

 

Loading...