Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 460

Cập nhật lúc: 2025-12-03 16:36:35
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chuyện còn , dĩ nhiên là khối ! Đây chính là khối mao liệu đắt giá nhất trường đấy, sớm nhắm trúng nó , chỉ tiếc là đủ ngân lượng trong tay!”

 

“Ta thế nào cũng thấy khối giống hệt một tảng đá. Khối mao liệu đặt ở đây mấy năm trời chẳng ai thèm ngó tới, một lầm thì còn thể, chứ mỗi năm nơi đổ thạch phường đến kẻ trăm ngàn, nhiều như mà đều sót cả , thật chẳng tài nào tin nổi.”

 

“Ta đoán khối tám chín phần là một tảng đá, đợi đến lúc cắt xong, mười phần thì hết chín phần là bên trong chẳng thứ gì!”

 

“Ta cũng nghĩ như .”

 

 

“Bớt lời thừa , cứ xem !”

 

Một thợ thủ công tay cầm giũa, cẩn thận rửa sạch, từ tốn mài lớp vỏ bên ngoài khối đá của Gia Cát Mỹ Ngọc.

 

Ở triều đại , công cụ thể nào so bì với thời hiện đại, thế nên quá trình diễn vô cùng chậm chạp.

 

Ngay nhát cắt đầu tiên, khối ngọc của Gia Cát Mỹ Ngọc ánh lên sắc xanh biếc!

 

“Vừa thấy sắc xanh ngay khối Phỉ Thúy tầm thường , đúng !”

 

, đúng, lâu lắm thấy sắc xanh đến nhường !”

 

“Đây tuyệt đối là ngọc ! Không chạy !”

 

“Khối ngọc chắc chắn là khối Phỉ Thúy ngọc thạch nhất xuất hiện ở đổ thạch phường năm nay !”

 

“Cô nương, xin chúc mừng, hơn ba ngàn lượng của tuyệt đối lỗ! Sớm lúc đó nghiến răng mua lấy nó !”

 

Từng nhát cắt nối tiếp , những lời tán thưởng của đám đông cũng vang lên ngớt, chẳng hề dấu hiệu dừng .

 

Gia Cát Mỹ Ngọc đắc ý vênh váo về phía Hiểu Nhi.

 

Hiểu Nhi vẫn giữ nụ môi, hề lấy một tia kinh hoảng.

 

Đợi đến khi lớp vỏ đá gọt bỏ , những tiếng kinh hô kinh ngạc liền vang lên tứ phía!

 

“Cô nương lời to ! Với kinh nghiệm nhiều năm của , khối Phỉ Thúy màu sắc và độ trong thế , bên trong chắc chắn cũng chẳng mấy tì vết !”

 

“Cực phẩm!”

 

“Ngọc !”

 

“Hoàn mỹ, thật sự quá mỹ!”

 

Nghe những lời tán dương , Hiểu Nhi rạng rỡ hơn. Cứ khen ! Cứ khen nữa ! Tốt nhất là hãy cứ tâng khối ngọc lên tận mây xanh! Như nàng mới càng dễ bán giá cao!

 

Gia Cát Mỹ Ngọc thấy Hiểu Nhi tươi như hoa, ngỡ rằng nàng đang cố tỏ bình tĩnh, trong lòng liền hừ lạnh một tiếng, cứ chờ xem, lát nữa xem ngươi còn nữa !

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Người thợ ngọc cầm lấy khối mao liệu của Hiểu Nhi bắt đầu mài.

 

Nhát cắt đầu tiên hạ xuống, chẳng thấy sắc xanh cả.

 

“Ha ha, sai ! Đây đúng là một tảng đá mà!”

 

“Biết lớp vỏ dày hơn một chút, một nhát cắt lộ thì .”

 

“Cứ chờ xem, chắc chắn là đá!”

 

Nhát cắt thứ hai hạ xuống, chỉ thấy lộ vết đá tạp.

 

“Ta đây là đá mà!”

 

Những khác đều lắc đầu, vài còn đưa mắt Hiểu Nhi với vẻ đầy thương cảm.

 

Hiểu Nhi vẫn giữ nụ môi, dáng vẻ chút hoang mang, cứ thong thả .

 

Sự thản nhiên điềm tĩnh của nàng trái khiến cho nàng bằng một con mắt khác.

 

“Cô nương tuổi còn trẻ mà thể giữ bình tĩnh việc! Không tệ!”

 

Nghe khen ngợi Hiểu Nhi, Gia Cát Mỹ Ngọc bĩu môi: “Chỉ giỏi giả vờ.”

 

Người thợ ngọc hề những lời bàn tán của ảnh hưởng, vẫn hết sức cẩn trọng, dùng chiếc giũa chuyên tâm mài từng chút một.

 

Sắc xanh xuất hiện!

 

“Ủa? Lại Phỉ Thúy thật ?”

 

“Trông cũng tệ.”

 

“Cũng thể nào bằng khối lúc nãy .”

 

Vài thì gật gù, nhưng một khác im lặng gì.

 

Bên trong khối đá rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, đợi đến khi lớp vỏ bên ngoài gọt bỏ hết mới thể .

 

Người thợ thủ công thấy vệt xanh nhỏ , động tác liền khựng , đó những đường mài tiếp theo của càng thêm phần cẩn trọng.

 

Lớp vỏ đá dày, tốc độ của thợ càng chậm hơn.

 

Thế nhưng, một ai mặt ở đó mất lòng kiên nhẫn, ngược càng về , họ càng mong chờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-460.html.]

Khi một mảng vỏ đá nhỏ nữa bong , trong lòng mơ hồ dấy lên một phỏng đoán, nhưng chẳng ai dám chắc chắn.

 

Giờ phút , tim của tất cả đều như treo cả lên!

 

Mỗi một nhát giũa của thợ ngọc hạ xuống, tim của họ giật thót lên một cái.

 

Thậm chí còn bất giác siết chặt nắm tay.

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy nhất thời nửa khắc khối đá vẫn thể xử lý xong, bèn cúi đầu xuống hỏi Hiểu Nhi: “Bụng đói ? Hay là chúng ăn cơm nhé?”

 

“Cũng .” Hiểu Nhi gật đầu, nàng quả thực đói .

 

Những mặt tại đây thấy đều đồng loạt sang, phóng những ánh mắt phẫn nộ về phía hai . Giờ phút căng thẳng tột độ như thế mà vẫn còn lòng nghĩ đến chuyện ăn uống! Trái tim của hai rốt cuộc là lớn đến mức nào cơ chứ

 

Ngươi thấy ? Bọn họ ai nấy đều phấn khích đến độ nắm chặt tay, trái tim như vọt cả ngoài kìa?!

 

Hiểu Nhi những ánh mắt như xé xác nàng thành trăm mảnh của đám đông, bèn lẳng lặng đổi giọng: “À ừm, là cứ đợi cắt xong hẵng ăn ! Ta cũng đói lắm .”

 

Thế mới chứ! Bằng thì mà chứng kiến khoảnh khắc mang tính lịch sử !

 

Ánh mắt của một nữa đổ dồn về phía phiến đá tay thợ ngọc.

 

Hiểu Nhi chỉ câm nín.

 

Nhìn mảng màu xanh biếc phiến đá đang dần dần lộ ngày một lớn, nhiều bắt đầu thầm gọi tên một thứ trong lòng.

 

Thời gian lặng lẽ trôi , giữa tiết trời lạnh buốt thế vầng trán của thợ ngọc rịn một lớp mồ hôi mỏng li ti, nhưng cũng chẳng màng đưa tay lên lau vội.

 

Toàn bộ gian tĩnh lặng như tờ, ngoài tiếng giũa cọ xát phiến ngọc thạch tạo những âm thanh ken két, thì chẳng còn thấy bất kỳ một tiếng động nào khác.

 

Bụng của Hiểu Nhi đang âm thầm biểu diễn màn “ thành kế”, may mà âm thanh đều nén chặt bên trong.

 

Thật sự là chịu hết nổi , nàng lôi từ trong túi một gói bánh quy, lẳng lặng gặm.

 

Mùi bánh quy thơm nức mũi lan tỏa khắp nơi, kéo từ trong dòng suy nghĩ trở về với thực tại, tất cả đều sang Hiểu Nhi.

 

Nữ nhân từ xó xỉnh nào chui ! Giờ mà còn tâm trí để ăn uống ! Chẳng lẽ là ma đói đầu t.h.a.i ? Tức c.h.ế.t mà!

 

là Hoàng Đế vội mà thái giám sốt ruột cả lên!

 

Khoan ! Phỉ phui phui… thái giám!

 

Ăn một miếng bánh cũng cho ? Còn để sống nữa đây! Đối diện với những cặp mắt đằng đằng sát khí, Hiểu Nhi đành lẳng lặng gói bánh cho cẩn thận, cất trở trong túi!

 

Nàng bất đắc dĩ liếc phiến ngọc sắp cắt xong: Vì ngươi đó, hy sinh lớn lao chừng nào! Thiếu chút nữa là đ.á.n.h cho một trận hội đồng !

 

“Ra ! Ra !”

 

“Trời đất ơi! Đây là Đế Vương Lục!”

 

“Là Đế Vương Lục một chút tì vết!”

 

“A! Ta hoa mắt, cũng lầm ! Thật sự là Đế Vương Lục ?!”

 

“Trời ơi! Thì nguyên thạch của Đế Vương Lục hình dáng thế , hôm nay đúng là một phen mở mang tầm mắt!”

 

Ánh mắt của về phía Hiểu Nhi giờ đây khác xưa!

 

Đế Vương Lục phỉ thúy vang danh khắp chốn bởi vẻ uy nghiêm, lắng đọng từ bên trong, giá trị của nó――liên thành!

 

Một khối ngọc lớn đến nhường ! Đây chính là con đường đổi đời chỉ một đêm!

 

Khối mao liệu , năm đó nữ nhân bỏ bao nhiêu bạc để mua về nhỉ?

 

Một trăm lượng!

 

Tất cả những mặt tại đây đều cảm thấy trái tim như đang rỉ máu!

 

Phiến đá chỉ một trăm lượng, rẻ đến thế, tại lúc đó bọn họ mua để thử vận may một phen cơ chứ!

 

Một trăm lượng! Chỉ trong nháy mắt thể kiếm về mấy vạn lượng!

 

Trong lòng mỗi đều trào dâng một nỗi hối hận và đau đớn khôn nguôi! Thậm chí kẻ còn tự vả mặt hai cái bôm bốp! Chẳng vì lý do nào khác, chỉ vì khi đó một lão nhân khuyên mua lấy, bỏ một trăm lượng để đ.á.n.h cược một phen, nhà tranh hóa thành cung điện!

 

Tiếc , một mực tin, cứ thế mà vuột mất cơ hội phát tài ngay mắt.

 

Cảm giác quả thực là đau đến mức ăn ngon, ngủ yên mà!

 

Phiến phỉ thúy mà Gia Cát Mỹ Ngọc mài giũa cũng thuộc hàng cực phẩm, chỉ tiếc là sự hiện diện của Đế Vương Lục, thêm việc nó mua về với giá trời, nên đều cảm thấy còn đáng giá nữa.

 

“Sao thể như !” Nàng chằm chằm khối Đế Vương Lục mà đó nàng vẫn cho là một hòn đá cuội, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc thể tin nổi.

 

Những mặt tại đó thấy lời đều đưa mắt nàng với ánh đầy thương cảm.

 

Đổ thạch vốn là một trò may rủi đầy kịch tính như đấy, bỏ cả một khoản tiền khổng lồ ba ngàn lượng để mua về một món hàng phẩm chất cực tệ, đến cuối cùng bán ba mươi lượng cũng chẳng ai thèm ngó ngàng.

 

cũng chỉ cần bỏ ba mươi lượng mua một viên bảo thạch trị giá đến ba vạn lượng.

 

Tóm : Chuyện gì cũng thể xảy

 

 

--------------------

 

 

Loading...