Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:16:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cung Khánh Hoa ư? Hóa tên là Cung Khánh Hoa." Hiểu Nhi đưa mắt Thượng Quan Huyền Dật, thấy rõ vẻ mặt đang sũng nước giấm chua, nàng chợt nhớ khoảnh khắc thất thần suốt cả đoạn đường qua. Nàng thầm nghĩ, Thượng Quan Đại Ca chắc chắn đang tưởng nàng gặp yêu , nên mới cuống quýt ghen tuông đến thế !
Nàng kìm , đưa hai bàn tay nhỏ nhắn , tinh nghịch nhéo nhéo cái khuôn mặt đang tối sầm của , khúc khích trêu ghẹo: "Thượng Quan Đại Ca ơi, ngươi đang ghen đấy hả?"
" , ghen ! Từ nay về , tuyệt đối vì bất kỳ khác giới nào mà thất thần đến !" Khuôn mặt Thượng Quan Huyền Dật nàng nhéo đến mức méo mó, nhẹ nhàng kéo đôi tay đang nghịch ngợm của nàng xuống, dứt khoát, hào phóng thừa nhận tâm tư của .
Ngươi thử nghĩ xem, hồi mới quen , nha đầu thấy còn chẳng hề xao động! Giờ đây, phát hiện nàng ngẩn ngơ vì nụ của một nam nhân khác suốt cả buổi, Thượng Quan Huyền Dật cảm thấy lòng như bóp nghẹt, vô cùng khó chịu.
Hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt , tự hỏi: Chẳng lẽ đủ tuấn bằng ? Dáng vẻ của quả thật ưa , nhất là khi , trông chẳng khác nào một con Khổng Tước đang dương dương tự đắc xòe bộ lông rực rỡ! mà, cũng là xí, bằng thì tại đến bất cứ nơi nào cũng đều thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của vô cô nương cơ chứ.
"Phụt!" Hiểu Nhi bật thành tiếng, nàng thể nhịn nữa! Sao đáng yêu đến mức chứ! Lại còn nghiêm trang, đắn thừa nhận đang ghen tuông một cách công khai!
"Thượng Quan Đại Ca, ngươi lẽ nghĩ rằng gặp yêu !"
Vừa gặp yêu cái gì chứ! Nếu thật sự chuyện gặp yêu, thì nha đầu chỉ phép gặp yêu mỗi thôi! Thượng Quan Huyền Dật tối sầm mặt mũi, nghiêm giọng: "Ngươi đang bậy bạ gì đó! Ta chỉ giận vì ngươi suy nghĩ về một nam nhân khác mà nhập tâm, đắm chìm đến mức ! Ngay cả đầu tiên chúng đối mặt, ngươi cũng chẳng hề thất thần như !"
Thượng Quan Huyền Dật vô tình để lộ chút tâm tư thầm kín, nhỏ nhen của .
Hiểu Nhi chỉ câm nín, nên lời.
Vậy là, đầu tiên thấy , nàng biểu hiện si mê, hoa si, chính là của nàng ! Thượng Quan Huyền Dật khi ghen tuông thì Hiểu Nhi đành chịu, thể nào kiểm soát nổi, lôi hết chuyện cũ rích, những món nợ từ năm nào mà tính! là thể nào lý !
"Thượng Quan Đại Ca, bụng réo , chúng mau dùng bữa thôi." Hiểu Nhi đành tìm cách lái câu chuyện sang hướng khác.
"Ngươi vẫn rõ, rốt cuộc tại ngươi cứ mãi nghĩ về cái tên Khổng Tước nam lâu đến thế!"
Khổng Tước nam? Hiểu Nhi lặng thinh một thoáng! Quả là một cách hình dung vô cùng xác đáng và hợp tình hợp lý.
"Ta thấy với , tự nhiên trong lòng thấy ghét cay ghét đắng, nhưng hề quen , nên thể hiểu nổi tại cảm giác chán ghét đó. Ta cứ cảm thấy nụ đáng ghét hình như từng xuất hiện khuôn mặt của một ai đó , vì mới suy nghĩ miên man lâu đến thế."
Hóa là nàng ghét ! Thượng Quan Huyền Dật lập tức thở phào một dài nhẹ nhõm: "Ghét thì cứ ghét , cần gì bận tâm giống ai, ngươi đừng nghĩ ngợi nữa. Có những kẻ trời sinh mang cái tính đáng ghét, cũng thấy chướng mắt! Không ngươi bảo đói , chúng mau xuống dùng bữa thôi!"
"Thượng Quan Đại Ca, ngươi quen ? Hắn rốt cuộc là như thế nào?" Hiểu Nhi tò mò truy hỏi.
Nàng cần rõ xem là đồng hương của , để còn đường mà đề phòng, cảnh giác.
"Không quen ." Khuôn mặt Thượng Quan Huyền Dật mới giãn một chút, giờ lập tức tối sầm, đen kịt trở .
Dám công khai hỏi han, dò la về một nam t.ử khác ngay mặt , nha đầu đúng là gan lớn đến mức béo phì !
"Vậy thì tại ngươi tên là Cung Khánh Hoa!" Hiểu Nhi với vẻ mặt như thể đang : "Ngươi đừng hòng lừa gạt nữa!"
"Ta phái dò la, tra xét ."
"Vậy rốt cuộc là như thế nào?" Hiểu Nhi vẫn chịu buông tha, truy hỏi đến tận cùng gốc rễ.
"Nếu ngươi sợ đôi môi sưng vù lên, để lát nữa xuống dùng bữa Cảnh Duệ trừng mắt chằm chằm môi ngươi với vẻ thôi, thì ngươi cứ việc tiếp tục hỏi !" Thượng Quan Huyền Dật buông lời đe dọa. Giờ phút , chỉ bịt chặt miệng nàng , nàng dò hỏi thêm bất cứ điều gì về một nam t.ử khác nữa!
"Ăn cơm, mau ăn cơm thôi!" Hiểu Nhi thấy lời đó, nàng lập tức dùng tay che kín miệng , nhanh chóng chạy vọt ngoài.
Trong lúc dùng bữa, Dương Liễu thấy Triệu Dũng mãi vẫn thấy xuống, liền lên phòng tìm cùng ăn cơm, nhưng phát hiện Triệu Dũng vẫn hề trở về.
"Lát nữa dùng bữa xong, Dương Liễu, ngươi hãy đến Nha Môn dò hỏi tin tức một chút." Thượng Quan Huyền Dật trầm ngâm suy nghĩ phân phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-467.html.]
Triệu Dũng sáng nay Nha Môn để lĩnh ngân lượng tiền thưởng, thể nào mất tích lâu đến mức mà về.
Dương Liễu nhanh dò la tin tức và trở về báo cáo. Hóa , khi Triệu Dũng đến lĩnh ngân lượng tiền thưởng, Huyện lệnh đại nhân đặc biệt triệu kiến , và còn tỏ vô cùng tâm đầu ý hợp, coi như tri kỷ gặp quen. Sau đó, ngài còn niềm nở mời phủ dùng bữa thịnh soạn mới để rời .
Triệu Dũng, bởi lẽ trong tiệc rượu quá chén một chút, lúc rời khỏi nha môn tình cờ chạm mặt nàng mỹ của vị huyện lệnh. Hắn kìm lòng mà trêu ghẹo nàng một phen, thế nên vị huyện lệnh đại nhân nổi trận lôi đình, tống thẳng đại lao!
Nghe xong lời , mấy họ đều lặng thinh. Rõ ràng, đây chỉ là cái cớ bịa đặt vô căn cứ để giam giữ mà thôi!
Triệu Dũng là như thế nào, chẳng lẽ bọn họ rõ ! Ăn uống, say sưa, trêu ghẹo phụ nữ? Chuyện thể xảy !
Mục đích thật sự của vị huyện lệnh khi tống Triệu Dũng ngục là gì? Điều đầu tiên mấy họ nghĩ đến chính là khối Đế Vương Lục quý giá .
“Triệu Dũng tuyệt đối loại như thế, chắc chắn trong chuyện xảy hiểu lầm nào đó !” Cảnh Duệ lên tiếng khẳng định.
Vị huyện lệnh của Vân Thạch huyện hình như chính là Từ Trung Thiên. Thượng Quan Huyền Dật đặt một bàn tay lên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ nhịp, tiếng động khe khẽ vang lên.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Từ Trung Thiên là vị Tiến sĩ của mấy năm về , xuất từ chốn hàn môn nghèo khó. Nghe , nhờ quý nhân tay giúp đỡ, tài trợ cho , mới thể kim bảng đề danh, nếu thì việc học hành của bỏ dở giữa chừng .
Thượng Quan Huyền Dật chỉ bấy nhiêu đó. Sở dĩ , là bởi vì năm , tình cờ tham gia Quỳnh Lâm yến, vô tình thấy Từ Trung Thiên rằng trở thành một vị quan , hết lòng mưu cầu phúc lợi cho bách tính, đồng thời báo đáp ân tri ngộ của vị quý nhân giúp đỡ .
Vị quý nhân của rốt cuộc là "quý" đến mức nào đây. Thượng Quan Huyền Dật khẽ đảo ánh mắt, chợt phát hiện một ở bàn đối diện đang chăm chú về phía bàn của bọn .
Khi đó nhận Thượng Quan Huyền Dật đang về phía , liền tỏ vẻ như chuyện gì xảy , vội vàng cúi gằm đầu xuống.
Hiểu Nhi dùng khóe mắt liếc qua, nàng cũng kịp thời nhận điều đó. Nàng khẩy một tiếng, lạnh lùng : “Cái đó thì chắc . Biết mặt chứ nào lòng ! Đàn ông đời chẳng đều là giống động vật chỉ dùng nửa để suy nghĩ !”
“Ngươi ăn kiểu gì hả? Những lời lẽ dơ bẩn, thô tục như thế mà ngươi cũng thốt ? Ngươi còn giữ chút danh tiếng nào nữa !” Cảnh Duệ Hiểu Nhi , liền trừng mắt nàng đầy nghiêm khắc.
Hiểu Nhi tinh nghịch lè lưỡi trêu chọc. Cảnh Duệ dạo quả thật càng ngày càng trở nên nghiêm nghị, đắn !
Thượng Quan Huyền Dật hết sức tự nhiên thu hồi ánh mắt, tự tay rót cho một chén nóng. Hắn chậm rãi nhấp một ngụm , cảm nhận vị chát lan tỏa nơi đầu lưỡi, mới từ tốn cất lời: “Ngay cả tiểu của vị huyện lệnh đại nhân mà cũng dám trêu ghẹo, quả thật là sắc đảm bao thiên! Cứ để ở trong lao chịu chút khổ sở cho mùi đời!”
“Là quá sơ suất . Triệu Dũng cũng lớn tuổi, lẽ nên sớm giúp chọn cho một vợ hiền thảo, như thì đến nỗi thấy nữ t.ử xinh là thể rời mắt nữa. Bình thường trông vẻ đắn, thỏa lắm, nhưng cứ để men rượu ngấm là thể tự kiềm chế bản .” Hiểu Nhi khẽ thở dài, giọng đầy tiếc nuối.
“Một tên nô tài thể quản nửa của , quả thật thể gánh vác trọng trách. Quay về, sẽ đổi cho ngươi một tên xa phu khác! Tránh để gây thêm bất kỳ chuyện phiền phức nào nữa!”
“Không cần thiết . Ta chỉ cần giúp tìm cho một vợ là thỏa . Bình thường Triệu Dũng biểu hiện mà.”
“Phải đổi! Ta yên tâm chút nào!”
Cảnh Duệ hai họ, kẻ tung hứng, ngươi một lời một câu, đủ thông minh để lúc nên giữ im lặng.
“Vậy chừng nào chúng mới cứu đây? Chẳng chúng định ngày mai sẽ rời khỏi nơi ? Dù gì thì cũng đ.á.n.h xe chứ!” Dương Liễu lo lắng hỏi, giọng đầy bất an.
“Cứ để đến ngày mai tính! Cứ để ở trong lao một đêm !” Thượng Quan Huyền Dật dứt lời, liền bật dậy. “Nha đầu, chẳng ngươi vẫn luôn nếm thử các món ăn vặt phố ? Công việc xong xuôi, chúng sắp rời khỏi Vân Thạch huyện , giờ chúng ngoài dạo chơi một chuyến !”
Hiểu Nhi xong, kìm niềm vui sướng, nàng reo lên: “Thật ? Vậy về phòng một bộ quần áo .”
Thượng Quan Huyền Dật khẽ gật đầu. Hắn rõ, nàng sẽ hiểu dụng ý sâu xa của .
Chúc buổi sáng lành, và xin cảm ơn những thư hữu bỏ phiếu ủng hộ.
--------------------