Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 490

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:29:57
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lệ Phu Nhân dở dở , nhân sâm ngàn năm của nhà là để giữ mạng, sâm núi trăm năm nhà nàng thời khắc mấu chốt cũng là để cứu mạng! Cớ để cho con tiện tỳ đó hưởng hời thế !

 

Thái y rõ rành rành, chỉ là kinh hãi một chút, động t.h.a.i khí đôi phần, thêm cảm chút phong hàn, chẳng gì đáng ngại cả. Thân phận gì cho cam, chẳng qua chỉ là một đứa con gái do tỳ của huyện lệnh sinh mà thôi, ăn lắm của ngon vật lạ như thế, sợ chiết phúc !

 

...

 

Ngày hôm , Lệ Lão Thái Quân đích dẫn cháu trai đến Thăng Bình Hầu phủ, cõng cành gai xin chịu tội.

 

Lệ Minh Quân quỳ mọp cổng lớn của Trung Dũng Hầu phủ, Lệ Lão Thái Quân kề bên. Dân chúng qua trông thấy cảnh tượng , ai nấy đều dừng chân xúm xem trò vui.

 

Địch Lão Thái Quân và Tướng Quân Phu Nhân tin báo , sắc mặt liền sa sầm! Phô trương thanh thế đến cõng gai xin tội như thế , chẳng là đang ép bọn họ thể xuống tay quá nặng !

 

Cứ rùm beng lên như , nếu Trung Dũng Hầu phủ thật sự đ.á.n.h cho một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t, đời sẽ đàm tiếu rằng họ lòng lang sói, đến một đứa trẻ lớn hẳn cũng buông tha, ngược thuộc về phía họ, bởi dẫu Minh Tĩnh Nhã cũng coi như hữu kinh vô hiểm!

 

Còn nếu chỉ đ.á.n.h cho lệ, chính họ thấy ấm ức trong lòng! Cơn giận còn xả hết, cứ nghẹn ứ nơi lồng ngực, lơ lửng chẳng chẳng , thà đ.á.n.h còn hơn.

 

Địch Lão Thái Quân quá tường tận hạng lẫn lộn trái như Lệ Phu Nhân, lỡ như đ.á.n.h quá tay, nhỡ mệnh hệ gì như đột ngột qua đời tàn phế, chẳng bọn họ sẽ đổ vấy lên đầu nhà !

 

Lệ Lão Thái Quân ở đó, Địch Lão Thái Quân thể đích mặt.

 

Nàng ngẫm nghĩ một hồi phất tay : "May mà cũng gây đại họa gì, chuyện cứ thế cho qua , cần cõng gai xin tội gì, ! Hơn nữa, đứa trẻ lão phu nhân dạy dỗ, đây cũng tiện dạy bảo thêm. Tục ngữ câu, con hư tại , do cha, nào cái lý để chúng tay giáo huấn. Nhớ năm xưa, Thiệu Duy nhà lấy con rắn hoa nhỏ dọa Minh Phương, phạm cũng là cha nó cầm côn dài rượt đ.á.n.h khắp sân võ, đ.á.n.h cho một trận liệt giường cả tháng trời, Lệ Lão Phu Nhân còn nhớ chăng?"

 

Lệ Lão Thái Quân những lời liền hiểu , Địch Lão Thái Quân đánh, mà là chính tay bọn họ tự tay! Hơn nữa còn đ.á.n.h nhẹ! Liệt giường cả tháng trời, vết thương nặng đến mức nào cơ chứ!

 

Lệ Lão Thái Quân đành tự vung roi gai lên mà đánh, mỗi một roi đều vung lên cao ngất, khẽ khàng buông xuống.

 

Địch Lão Thái Quân trong lòng khẩy một tiếng, đúng là bà cháu ruột thịt, nỡ xuống tay thì còn bày vẽ chạy đến đây gì.

 

Lệ Lão Thái Quân cứ mỗi vung roi, Lệ Minh Quân gào lên một tiếng.

 

"A, tổ mẫu, cháu , bao giờ dám tái phạm nữa!"

 

"A! Đau quá, đau c.h.ế.t mất thôi!"

 

...

 

là mất hết mặt mũi! Địch Lão Thái Quân miệng , mặt tỏ, nhưng trong lòng khinh khỉnh đảo mắt một vòng:

 

"Thôi, thôi, Lệ Lão Phu Nhân đừng đ.á.n.h nữa, tiếng kêu của Minh Quân t.h.ả.m thiết quá! Đánh nặng tay như , lỡ như đ.á.n.h hỏng thì ? Ta thấy áo của thằng bé rớm một chút xíu m.á.u kìa!" Địch Lão Thái Quân cố ý nhấn thật mạnh mấy chữ "một chút xíu".

 

Roi gai quất , đ.á.n.h nhiều roi như mà chỉ rớm một chút xíu máu, thế mà gọi là đ.á.n.h ?

 

Tướng Quân Phu Nhân lúc bước , trông thấy cảnh tượng liền lên tiếng: "Lệ Lão Thái Quân, đang gãi ngứa cho nó đấy ? Roi gai quất chẳng sẽ m.á.u me đầm đìa ? Cớ gì chẳng thấy m.á.u chảy thế ?"

 

Lệ Lão Thái Quân đang giơ cao tay bỗng khựng , bà c.ắ.n răng, nhắm mắt, vung mạnh roi gai xuống.

 

"A! Tổ mẫu, dùng sức thật thế, đau c.h.ế.t mất..." Tiếng la hét t.h.ả.m thiết vang trời dậy đất.

 

Nghe câu , Lệ Lão Thái Quân vạch trần liền đỏ bừng cả mặt già! là cái thứ nghiệt chướng! Bà nghiến chặt răng, lòng sắt đá, vung roi quất xuống thật mạnh!

 

"A..."

 

"A..." Tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết, tiếng càng vang dội hơn tiếng .

 

Thế mới thật sự là t.h.ả.m thiết! Có điều, đám nam nhi nhà họ Địch, dẫu đòn cũng từng kêu t.h.ả.m một tiếng nào!

 

Địch Lão Thái Quân khinh bỉ hừ lạnh một tiếng trong lòng, một lúc lâu khi cơn giận trong lòng nguôi ngoai, nàng mới lên tiếng: "Lệ Lão Phu Nhân, mau dừng tay, mau dừng tay, trông thật đáng thương, đ.á.n.h đến mức m.á.u thịt bầy nhầy , cũng thật nỡ xuống tay! Cổ ngữ câu, roi vọt sinh con hiếu, gia phong nhà họ Lệ nghiêm khắc thế , xem Minh Quân ắt sẽ là một đứa con hiếu thảo."

 

Lệ Lão Thái Quân tấm lưng đẫm m.á.u của cháu trai, quả thật là roi quất , nhưng nỗi đau xé nát tim nàng!

 

Đây chính là bảo bối, là cháu vàng quý giá nhất của nàng cơ mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-490.html.]

 

"Mau lấy chút Kim Sang Dược mà trong cung ban thưởng xuống, đưa cho Lệ công t.ử bôi ." Lệ Lão Thái Quân vội vàng lên tiếng.

 

"Mẫu , quên ? Lần Kim Sang Dược đó chẳng gửi hết đến quân doanh ư?" Thuốc quý trong cung ban thưởng xuống, thể dùng cho ? Dù là cho ch.ó mèo dùng, nàng cũng chẳng thèm cho động . Nàng nắm một nắm muối mà rắc lên vết thương của là may mắn lắm đấy!

 

"Ngươi xem , già cả nên đầu óc cứ lẫn lộn hết cả! Mau, mau truyền Thái Y đến ngay!" Lệ Lão Thái Quân vỗ mạnh đầu , giọng đầy vẻ bực bội, tiếc nuối.

 

"Không cần , chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, đến mức mất mạng . Về phủ nghỉ vài ngày là sẽ thôi." Lệ Lão Thái Quân những lời yếu ớt, còn chút sức lực nào. Trong lòng nàng cũng đang dâng lên một nỗi tức giận, giận Trung Dũng Hầu phủ màng đến chút tình giao hảo ngày xưa.

 

Xem , bọn họ thực sự đắc tội triệt để với của Trung Dũng Hầu phủ .

 

"Người , mau tìm một bộ y phục sạch sẽ cho Lệ công t.ử mặc , bảo Bình An đưa Lệ Lão Thái Quân và Lệ công t.ử về phủ."

 

"Không cần phiền phức như thế, chúng tự về là ." Lệ Lão Thái Quân phẩy tay, dứt khoát từ chối.

 

Y phục tuyệt đối thể ! Nàng để cho tất cả thế nhân đều tận mắt thấy thương thế của Minh Quân, để họ thấy rõ sự nhẫn tâm và tàn độc của Trung Dũng Hầu phủ!

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

"Vậy thì tùy ngươi. Chúng xin phép tiễn nữa, để Minh Quân sớm về phủ mà bôi t.h.u.ố.c thôi." Địch Lão Thái Quân thuận theo ý nàng mà .

 

Lệ Lão Thái Quân hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt, dẫn theo đứa cháu trai đang trọng thương về phủ.

 

Dân chúng ngoài thấy hai tên gia đinh đang dìu Lệ Minh Quân thoi thóp bước , bộ tấm lưng của đều nhuộm một màu đỏ tươi, m.á.u chảy đầm đìa.

 

Ôi chao, đ.á.n.h như thế thì quá là nặng tay còn gì!

 

"Lệ gia tiểu công t.ử rốt cuộc phạm tội tày trời gì? Mà cần đích vác roi đến tận cửa xin tội, còn đ.á.n.h cho thương tích nặng nề đến thế! Nhìn xem, cả tấm lưng m.á.u thịt lẫn lộn hết cả !"

 

" là như thế! Thật ngờ của Trung Dũng Hầu nhẫn tâm đến mức , rốt cuộc là thù hận sâu đậm đến nhường nào cơ chứ!"

 

"Trung Dũng Hầu phủ như thật sự là quá mức nhân từ, giữ đạo lý !"

 

"Ta là do Lệ gia tiểu công t.ử cố tình thả Tàng Ngao hung dữ c.ắ.n Địch thế t.ử phu nhân, khiến nàng mất đà rơi xuống hồ, suýt chút nữa thì thành cảnh một xác hai mạng! Chính vì lẽ đó, Lệ Lão Thái Quân mới dẫn cháu trai đến tận cửa vác roi xin tội đấy!"

 

"Không thể nào! Chuyện cũng quá mức..." độc ác ! Dân chúng dám thốt nốt câu còn , vì sợ đắc tội với của phủ Lệ Tướng Quân đang xa, nhưng thử hỏi, trong lòng ai mà chẳng nghĩ như thế cơ chứ!

 

Thả Tàng Ngao c.ắ.n Thế T.ử phu nhân, còn là một Thế T.ử phu nhân đang mang thai, thảo nào mà chịu nhục nhã đến tận cửa vác roi xin tội!

 

Chuyện chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, chẳng là cảnh một xác hai mạng ! Mọi xong lời , ai nấy đều cảm thấy vết thương mà Lệ công t.ử chịu đựng quả thật hề oan uổng chút nào!

 

"Cái loại tùy tiện thả Tàng Ngao c.ắ.n như thế, chịu chút giáo huấn cũng là điều nên !"

 

"Phải, đúng là nên nếm trải mùi vị giáo huấn , hành động quả thật là vô pháp vô thiên!"

 

"Vậy Thế T.ử phu nhân ? Nàng con Tàng Ngao c.ắ.n trúng ?"

 

"Bị c.ắ.n thì rõ, nhưng nàng động t.h.a.i khí, chịu một phen kinh hãi tột độ, còn nhiễm lạnh thấu xương, cần giường tĩnh dưỡng một thời gian dài."

 

"Thời tiết mà nước hồ vẫn lạnh buốt thấu xương, Thế T.ử phu nhân thật sự quá đáng thương! Hy vọng nàng đừng để bệnh căn nào mới , và đứa bé trong bụng cũng mong là gặp chuyện gì bất trắc."

 

"Chắc chắn là chuyện gì ! Nếu thật sự chuyện, dù đ.á.n.h nát cả tấm lưng của Lệ công t.ử chăng nữa, cũng khó lòng mà hả cơn giận!"

 

...

 

Lệ Lão Thái Quân những lời bàn tán xôn xao của đường, vội vàng leo lên xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi nơi .

 

Chuyện Minh Quân thả Tàng Ngao c.ắ.n , tại dân chúng rõ ràng đến từng chi tiết như thế, thật là nhà ai cố tình tiết lộ ngoài.

 

Lệ Lão Thái Quân ngoái đầu về phía Trung Dũng Hầu phủ một nữa, nặng nề thở dài một tiếng.

 

--------------------

 

 

Loading...