Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 491
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:29:58
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lệ Tướng Quân phủ
Lệ Phu Nhân trông thấy nhi t.ử cõng , im bất động, tấm lưng đẫm m.á.u loang lổ, sợ đến mức thét lên một tiếng đầy t.h.ả.m thiết: "Nhi t.ử ơi! Con c.h.ế.t t.h.ả.m quá mất! Ta nhất định sẽ buông tha cho kẻ hại c.h.ế.t con ! Mẫu , thể trơ mắt của Địch gia đ.á.n.h c.h.ế.t Minh Quân như !"
Lệ Lão Thái Quân câu "Con c.h.ế.t t.h.ả.m quá mất" của Lệ Phu Nhân cho tức đến nỗi hồi lâu vẫn hồn .
Mãi mới trấn tĩnh , nàng liền ném cây trượng trong tay qua: "Minh Quân còn c.h.ế.t, ngươi lóc cái nỗi gì!"
"Chưa c.h.ế.t ư? Cái tên trời đ.á.n.h thánh đ.â.m nhà Địch gia đó, mà tay tàn độc đến thế, đ.á.n.h Minh Quân đến cái bộ dạng sống dở c.h.ế.t dở thế ! Không ! Ta tìm bọn chúng tính sổ!" Lệ Phu Nhân hùng hùng hổ hổ xoay ngoài.
"Đứng ! Minh Quân là do đánh! Ngươi tính sổ thì cứ tìm đây !" Đối diện với nàng dâu của , Lệ Lão Thái Quân cảm thấy chút đau đầu.
"Mẫu , tại đ.á.n.h Minh Quân?" Lại còn xuống tay nặng đến thế! Lệ Phu Nhân xong, bèn đầu Lệ Lão Thái Quân, vẻ mặt tràn ngập sự kinh ngạc, tài nào tin nổi.
"Ngươi tưởng tay lắm chắc, của Trung Dũng Hầu phủ chịu động thủ, nên đành tự tay thôi!" Lệ Lão Phu Nhân trong lòng đang nén một cục tức chỗ nào để trút giận, đành nhân cơ hội trút hết lên đầu nàng dâu của !
"Bọn họ đ.á.n.h chẳng càng hơn ? Mẫu , cớ gì tự động thủ! Trời đất ơi! Người xem tấm lưng của Minh Quân đ.á.n.h đến m.á.u thịt nát bét thế ? Có vì Minh Quân do dứt ruột đẻ nên hề thấy đau lòng, đúng ? Sao thể nhẫn tâm xuống tay như !" Lệ Phu Nhân , trái tim đau như cắt, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.
Lệ Lão Thái Quân những lời thì tức đến độ suýt nữa hộc m.á.u tươi! Nàng nghĩ nỡ lòng nào xuống tay nặng như ? Chỉ cần một tia hy vọng khác, cũng nỡ!
Trung Dũng Hầu phủ rõ ràng là ghim hận trong lòng ! Nếu quang minh chính đại đ.á.n.h cho một trận, để cho nguôi ngoai phần nào, trút cơn giận đó, lỡ như Địch thế t.ử âm thầm tìm một cơ hội nào đó, dùng bao gai trùm đầu, đ.á.n.h cho tàn phế thì !
Thà để tự tay, còn hơn để khác đánh! Ít còn nặng nhẹ, đến nỗi đ.á.n.h nó nông nỗi phế nhân!
Chỉ điều, những lý lẽ với nàng dâu của cũng chẳng thông, nên nàng cũng chẳng buồn mở lời giải thích thêm nữa.
Lệ Lão Thái Quân uể oải khoát tay:
"Thôi đừng nữa, mệt , ngươi mau đưa Minh Quân xuống bôi t.h.u.ố.c ! Chỉ là vết thương ngoài da thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ lành ngay thôi!"
Lệ Phu Nhân lúc mới sực nhớ vết thương của nhi t.ử vẫn xử lý! Nàng tức đến độ giậm chân bình bịch, chỉ thẳng mặt tên tiểu tư đang bên cạnh mà mắng: "Ngươi c.h.ế.t dí ở đó ? Sao còn trơ đấy gì! Còn mau cõng công t.ử về phòng bôi t.h.u.ố.c !"
"Cứ dùng loại Kim Sang Dược mà đây trong cung ban thưởng ! Loại t.h.u.ố.c đó cầm m.á.u giảm đau hiệu nghiệm lắm, chẳng cần mấy ngày là vết thương sẽ kéo da non ngay thôi." Lệ Lão Thái Quân dặn dò.
Nghe thấy những lời , sắc mặt Lệ Phu Nhân chợt cứng đờ .
"Dạ... thưa Lão Thái Quân, ... còn lọ Kim Sang Dược nào ạ?" Lệ Phu Nhân dè dặt, rụt rè cất tiếng hỏi.
"Hết , chẳng đưa hết cho ngươi ? Ta dặn ngươi giữ một lọ ở nhà để phòng khi cần dùng, còn hai lọ thì gửi hết Tây Bắc cơ mà? Sao nào, ngươi giữ một lọ nào ?"
"Lần ... chị dâu bên nhà đẻ của qua đây, là cháu trai leo cây may ngã vỡ đầu, m.á.u chảy mãi cầm, thế là ... bèn đưa lọ Kim Sang Dược đó cho chị !" Lệ Phu Nhân sắc mặt của Lệ Lão Thái Quân mỗi lúc một sa sầm , giọng của nàng cũng nhỏ dần, nhỏ dần, lí nhí như tiếng muỗi kêu.
"Ngươi!..." Lệ Lão Thái Quân tức đến độ thở nổi, cả lảo đảo ngất lịm .
Chuyện Lệ Phu Nhân mang của nhà giúp đỡ nhà đẻ là ngày một ngày hai, thế nhưng, Kim Sang Dược ngự ban đối với những gia tộc võ tướng như bọn họ mà , là thứ trân quý thể nào thiếu , thời khắc mấu chốt, nó chính là thần d.ư.ợ.c cứu mạng!
Suy cho cùng, chiến trường đao thương mắt, nào ai dám vỗ n.g.ự.c cam đoan rằng sẽ bao giờ thương!
Vậy mà một loại thương d.ư.ợ.c quan trọng đến thế, nàng thể tùy tiện đem cho nhà đẻ của !
Cả Lệ phủ một phen gà bay ch.ó sủa, mãi mới thu xếp thỏa cho một già một trẻ xong xuôi, thì thái y cuối cùng cũng tới cửa.
Sau khi thái y xem xét kỹ lưỡng cho cả hai , xác nhận đều gì đáng ngại, Lệ Phu Nhân mới thể thở phào nhẹ nhõm, vội dúi cho thái y một cái túi gấm căng phồng, cho tiễn ngài khỏi phủ.
Minh Tĩnh Nhã gặp chuyện như , trong lòng Địch Thiệu Duy vẫn canh cánh khôn nguôi. Sau khi vết thương mới của Lệ Minh Quân lành, con đường đến học đường, sai đóng giả thành cướp đường đ.á.n.h cho tên một trận nhừ tử. Thật đáng thương cho , vết thương cũ mới khép miệng mang thêm trọng thương, quả thực liệt giường tròn một tháng ròng mới gượng dậy nổi.
Sự việc cứ thế lắng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-491.html.]
...
Gió đông lấn át gió tây, tiết trời cũng ngày một ấm dần lên.
Hiểu Nhi thấy những đóa hoa t.ử đằng giàn đang mùa nở rộ, sắc hoa tươi thắm lộng lẫy, hương thơm thoang thoảng say lòng .
Nàng cất tiếng với Cảnh Hạo đang sách giàn hoa: "Cảnh Hạo, tỷ tỷ bánh bông lan chiffon hoa t.ử đằng cho ngươi ăn ?"
Nghe , Cảnh Hạo khẽ ngẩng đầu lên. Dưới vòm lá xanh um, từng chùm hoa nhỏ màu tím biếc buông rủ xuống từ đầu ngọn dây leo. Sắc tím đậm nhạt lan tỏa từ đầu cành, tựa ráng mây, thanh linh, phiêu dật, mỹ lệ, trang nhã.
"Hoa t.ử đằng cũng ăn ?" Hắn kìm mà nuốt nước bọt: Hoa nhường , món ăn từ nó chắc hẳn cũng ngon tuyệt.
"Dĩ nhiên , cũng lâu lắm ăn. Nhanh lên nào, giúp hái một ít hoa xuống đây, sẽ ngay bây giờ."
"Được!" Cảnh Hạo dứt khoát vứt cuốn sách tay, bắt tay việc "tàn phá" hoa .
Dương Liễu lấy hai chiếc giỏ đến để đựng hoa.
Thượng Quan Huyền Dật từ xa bước tới, chỉ thấy giàn hoa dài tít tắp, từng chùm hoa t.ử đằng mềm mại buông rủ. Ánh nắng vàng óng len lỏi qua kẽ lá, khẽ khàng chảy trôi những cánh hoa. Làn gió nhẹ thoảng qua, lay động từng chùm hoa khiến chúng khẽ xoay nhảy múa, cảnh tượng tựa cõi mộng. Một thiếu nữ áo tím đang dạo bước giữa muôn vàn đóa hoa, trông nàng tựa như một tinh linh thoát tục hóa từ chính loài hoa t.ử đằng .
Thượng Quan Huyền Dật chợt nhận nỡ rời mắt khỏi khung cảnh . Đẹp quá, đó chính là nàng tinh linh của !
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cô bé gầy gò, da dẻ vàng vọt năm nào nay khôn lớn trưởng thành. Nàng của ngày xưa dùng sự thông tuệ, sắc sảo để thu hút ánh của , còn nàng của bây giờ đến nao lòng, khiến chẳng thể nào dời mắt.
Hôn kỳ của hai định , thật quá. Họ cùng trải qua bao tháng ngày tươi .
Chỉ điều, Thượng Quan Huyền Dật Cảnh Hạo đang cạnh đó như một kẻ phá bĩnh, khẽ nhíu mày cất tiếng:
"Cảnh Hạo, Thăng Bình Hầu tìm ngươi đó."
"Thượng Quan Đại Ca đến ạ. Phụ tìm chuyện gì ?" Cảnh Hạo thấy tiếng, bèn đầu , thấy là Thượng Quan Huyền Dật thì vội vàng hành lễ hỏi.
"Ta ."
"Vậy Thượng Quan Đại Ca, ngươi giúp tỷ tỷ hái hoa nhé. Ta xem phụ tìm chuyện gì đây."
"Được." Thượng Quan Huyền Dật thản nhiên bước lên nhận lấy chiếc giỏ từ tay tiến về phía Hiểu Nhi.
"Thượng Quan Đại Ca chỉ cần hái những đóa hoa chớm nở là , định dùng chúng để bánh bông lan chiffon hoa t.ử đằng." Hiểu Nhi chỉ liếc một cái tiếp tục đưa mắt ngắm những chùm hoa giàn.
Thượng Quan Huyền Dật lời nào, đưa giỏ hoa cho Dương Liễu phất tay hiệu cho Dương Liễu và Dương Mai lui xuống.
Hắn bước đến bên cạnh Hiểu Nhi. Nàng đang một chiếc ghế đẩu bằng gỗ, chiều cao của hai lúc ngang bằng .
Ánh mắt Hiểu Nhi vặn chạm đôi mắt của Thượng Quan Huyền Dật, nàng cúi đầu liếc chiếc ghế đẩu chân : "Hóa ngươi cao hơn nhiều đến thế!"
Chiếc ghế đẩu cũng cao hơn ba mươi centimet chứ nhỉ!
Trong lòng Hiểu Nhi bỗng dâng lên một cảm giác bất bình! Xem thể cho Thượng Quan Huyền Dật ăn thức ăn trong gian nữa !
Tên lớn nhanh như thổi, mà cạnh thì chẳng sẽ biến thành một đứa bé tí hon !
Vốn dĩ vóc của trong đám nữ t.ử cũng xem là cao ráo lắm .
Xin cảm tạ các thư hữu bỏ phiếu.
--------------------
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."