Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 494

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:30:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Suốt hai ngày liền, Thượng Quan Huyền Dật bận rộn tối mặt tối mày. Đêm hôm đó, khi quá nửa đêm, ánh trăng đầu xuân mờ nhạt, đủ sức soi sáng, khiến bốn bề chìm trong một màu đen kịt. Vì uống quá chén, khuôn mặt của Thượng Quan Huyền Dật ửng lên một màu đỏ gay gắt.

 

Hắn nhẹ nhàng nhảy từ ngoài cửa sổ phòng của Hiểu Nhi. Vừa đặt chân xuống đất, thể lập tức lảo đảo, mất thăng bằng, vô tình va mạnh chiếc tủ tường đặt ngay cạnh bệ cửa sổ. Lập tức, bình hoa cắm tủ rơi xuống nền nhà, vỡ tan thành từng mảnh vụn loang lổ khắp nơi.

 

Đầu óc Thượng Quan Huyền Dật choáng váng, nhấc chân, cố gắng bước về phía .

 

Hiểu Nhi tiếng động ầm ĩ đ.á.n.h thức, thấy cảnh tượng mắt, nàng giật sợ hãi, vội vàng cất tiếng: “Đừng nhúc nhích! Cẩn thận chân ngươi!”

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy tiếng nàng, đôi mắt mơ màng về phía bóng dáng giường, quả nhiên yên, hề nhúc nhích thêm chút nào.

 

Ngay cả khi còn giường, Hiểu Nhi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc mũi. Người rốt cuộc là đến đây để loạn, phát điên vì men say ? Hiểu Nhi thầm nghĩ trong lòng.

 

Dù nghĩ thế, Hiểu Nhi vẫn nhanh chóng bước xuống giường, đỡ lấy thể lảo đảo của , dìu đến bên chiếc bàn tròn và giúp yên vị.

 

“Cô nương, ạ?” Giọng lo lắng của Dương Liễu vang lên từ bên ngoài cánh cửa.

 

“Không , chỉ là một con mèo hoang lọt , đổ chiếc bình hoa bệ cửa sổ mà thôi.”

 

“Nô tỳ cần dọn dẹp ạ?”

 

“Không cần , ngươi cứ về ngủ !”

 

Dương Liễu vốn đang thức canh gác bên ngoài, nên việc Thượng Quan Huyền Dật nhảy qua cửa sổ phòng nàng, nàng đương nhiên rõ. Vừa nàng cất tiếng hỏi thăm, cũng chỉ vì lo lắng giữa hai xảy chuyện gì mà thôi. Nghe thấy lời trấn an đó, nàng liền lặng lẽ rời , tiếp tục canh gác cẩn mật cho chủ t.ử của .

 

“Đã say mèm thế , ngươi còn chạy lung tung khắp nơi hả!”

 

“Ta say.”

 

Người say thì lúc nào cũng khăng khăng say, Hiểu Nhi thể tin lời chứ.

 

Nàng liền lấy từ trong gian năm quả ô liu, đưa tận tay Thượng Quan Huyền Dật, dứt khoát bảo: “Ăn !”

 

Thượng Quan Huyền Dật ngoan ngoãn đến lạ thường, cầm lấy một quả, đưa miệng. c.ắ.n một miếng, nhăn mặt, chịu ăn tiếp nữa: “Khó ăn quá!”

 

“Đây là ô liu, thể giúp giải rượu đấy.”

 

“Ta say, cần giải rượu!”

 

“Dù say thì ngươi cũng ăn!”

 

“Khó ăn lắm! Không ăn !”

 

Thượng Quan Huyền Dật đang say, bĩu môi, mím chặt miệng , bằng giọng điệu hệt như một đứa trẻ con.

 

“Nếu ngươi ăn, thì mau rời khỏi đây , còn ngủ nữa!” Hiểu Nhi xong, bộ lưng, định trở giường ngủ, mặc kệ .

 

Thượng Quan Huyền Dật vội vàng kéo tay Hiểu Nhi . Khuôn mặt đỏ gay gắt, đôi mắt ngập tràn vẻ ủy khuất và sự trách móc thầm kín.

 

“Nếu ăn hết, ngươi liền gả cho !”

 

Cái dáng vẻ trẻ con, nũng nịu chính là bộ dạng của khi say rượu. Hiểu Nhi thật sự cảm thấy đang chọc , giải trí một cách vô vị.

 

“Được!” (Gả thì nhất định gả , chỉ là nàng chuyện diễn nhanh đến thế mà thôi.)

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy câu trả lời đó, lập tức nở nụ rạng rỡ. Hắn cầm lấy một quả ô liu, đang chuẩn đưa miệng thì chợt nhớ điều gì đó, tiếp tục mở lời: “Năm , ngươi gả cho ! Ta sẽ trói buộc ngươi , hiện tại ngươi đang sống cuộc sống như thế nào, khi thành vẫn thể tiếp tục sống cuộc sống y hệt như .”

 

Người ngay cả khi say mèm mà vẫn khó dỗ đến thế ?

 

Làm thể giống chứ!

 

Hiểu Nhi khẽ thở dài một : “Thượng Quan Đại Ca, lo lắng ngươi trói buộc , mà là khi thành thì nhất định sinh con. Ta còn trẻ tuổi như con cái trói buộc mất .”

 

Hơn nữa, ở độ tuổi mười mấy, thể cũng thích hợp để sinh nở.

 

“Vậy thì chúng sinh con nữa.” Thượng Quan Huyền Dật một cách dứt khoát, hề do dự.

 

Quả nhiên là say đến mức hồ đồ ! Làm chuyện sinh con chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-494.html.]

 

“Ngươi quả thật là say !”

 

Hiểu Nhi tiếp tục bàn luận chuyện với một tên say rượu. Nàng đưa quả ô liu đến sát bên miệng : “Mau ăn , nó thể giúp ngươi tỉnh rượu đấy.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

“Ta say!” Để chứng minh cho lời , Thượng Quan Huyền Dật liền dứt khoát nhét hết mấy quả ô liu còn miệng, nhai nuốt sạch sẽ.

 

“Ta ăn xong , năm chúng thành , chúng sẽ cần con cái!” Thượng Quan Huyền Dật dùng sức kéo mạnh Hiểu Nhi lòng , ôm chặt lấy nàng buông.

 

“Không cần con cái!” Hiểu Nhi khẽ giãy giụa trong vòng tay .

 

Thượng Quan Huyền Dật càng siết chặt vòng tay ôm lấy nàng: “Ngươi con cái trói buộc ?”

 

Đừng việc uống rượu mà nghĩ rằng đầu óc còn tỉnh táo!

 

“Chỉ là con muộn hơn vài năm, nhưng mà…”

 

Hiểu Nhi liền đem hết những suy nghĩ sâu kín trong lòng .

 

“Ngươi nghĩ quá nhiều . Sau khi chúng thành , chuyện khi nào con cái là chuyện riêng của hai chúng , chẳng liên quan gì đến ai cả. Cho dù Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, Hoàng Tổ Mẫu chăng nữa, tuyệt đối sẽ nạp thêm bất kỳ Trắc Phi nào.” Nghe những lời , Thượng Quan Huyền Dật cảm thấy đầu óc dường như tỉnh táo hẳn, cơn đau cũng tan biến. Hắn vùi khuôn mặt mái tóc nàng, hít hà trọn vẹn mùi hương thơm ngát, dịu dàng.

 

cũng giống như tuyển tú , Hoàng Thượng chẳng cũng thỏa hiệp ? Ngươi còn thể kháng chỉ, tuân theo ý chỉ của Người nữa ?”

 

"Hoàng Tổ Mẫu quả thực thể ban chiếu chỉ tuyển chọn tú nữ, nhưng liệu Hoàng Tổ Mẫu còn thể ép Phụ Hoàng hành cái lễ Chu Công đó ?"

 

Mười nàng tú nữ cứ thế mà chịu cảnh thủ tiết trong cung, sống như góa phụ. Sau , còn ai dám liều đưa cung nữa chứ? Dù thì cũng chỉ là thêm vài ba cái miệng để nuôi cơm mà thôi! Cho dù nuôi đến hơn ba ngàn cái miệng chăng nữa, thì sá gì! Đâu nuôi nổi!

 

Hiểu Nhi trầm ngâm một lát, quả thật chuyện chỉ cần xem nam nhân thật sự bằng lòng mà thôi!

 

Nếu như nam nhân , thì các nàng cũng chỉ là những chiếc bình hoa cử động, vô dụng mà thôi.

 

"Sau khi thành , Phụ Hoàng chuẩn phong tước Vương cho các Hoàng t.ử lập gia thất. Nếu như ngươi còn băn khoăn về vấn đề , thì chúng hãy cùng đến phong địa mà sinh sống . Tây Nguyệt Thành hiện tại chẳng ai tình nguyện đến đó quản lý cả, sẽ xin Phụ Hoàng ban cho nơi đó phong địa. Chúng đến đó sinh sống, ngươi thấy ? Giống như An Thân Vương , chỉ là An Thân Vương đến vùng đất trù phú, còn chúng đến nơi nghèo khó, cằn cỗi. Những chính sách xây dựng Tây Nguyệt Thành mà ngươi từng đề xuất, chúng cũng thể từ từ áp dụng, chứ?"

 

An Thân Vương, khi phò tá Hoàng Thượng đăng cơ thành công một năm, dẫn cả gia quyến chuyển đến phong địa. Lần , hồi kinh là để lo liệu hôn sự cho đôi nhi nữ của là Thượng Quan Thụy Hy và Thượng Quan Uyển Như.

 

Hiểu Nhi những lời , trong lòng khỏi rung động mạnh mẽ. Rời khỏi Đế Đô phồn hoa, tránh xa những cơn sóng gió tranh đoạt ngôi vị , quả thực hẳn là một chuyện lành.

 

Bởi lẽ, lòng vốn dĩ dễ đổi , cảnh và vận mệnh của mỗi qua từng năm đều khác biệt. Một Hoàng t.ử hiện tại màng đến ngôi vị Hoàng Thượng, nhưng liệu vài năm , mười mấy năm , còn giữ vững ý chí đó , thì ai mà ! Ai dám cam đoan điều đó!

 

Người vẫn thường , dù trong lòng hề mong , nhưng cũng khó lòng chống sự bức bách, dồn ép của cuộc đời.

 

Cũng giống như việc nhiều hề yêu thích công việc đang , nhưng vì mưu sinh, họ vẫn c.ắ.n răng tiếp tục cho đến cùng.

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy nét mặt của Hiểu Nhi, liền nàng xiêu lòng : "Chúng sẽ thành năm , đợi khi nào ngươi thật sự con thì hãy , ? Đa nữ t.ử đến tuổi mười lăm, mười sáu là lập gia thất ! Mười bảy, mười tám tuổi mà kết hôn thì xem là cô gái lỡ thì ! Hơn nữa, khi thành , mỗi năm sẽ bốn tháng để đưa ngươi khắp nơi, thỏa sức du sơn ngoạn thủy."

 

Hiểu Nhi xong, nàng quả quyết gật đầu lia lịa, lập tức đưa mắt đang mặt , chút men say nào: "Ngươi... ngươi hề say!"

 

Tên chắc chắn là cố tình giả vờ say xỉn để khiến mềm lòng đây mà!

 

"Ta vẫn luôn hề say mà! Ta ăn vài quả ô mai, giờ thì đầu cũng còn đau nữa ."

 

Chỉ là nàng chịu tin mà thôi! Hắn quả thực là ngàn chén say.

 

Hiểu Nhi đưa tay , véo mạnh một cái eo ! Dám giả vờ say xỉn, bày trò ngốc nghếch để lấy lòng thương hại của !

 

Thượng Quan Huyền Dật vội vàng đưa tay , nắm chặt lấy đôi tay của Hiểu Nhi, kéo chúng vòng qua eo . Hai cứ thế ôm chặt lấy rời: "Ngươi đồng ý , tuyệt đối phép hối hận đấy!"

 

Hiểu Nhi tựa đầu bờ vai rộng lớn, vững chãi của , khẽ gật đầu một cái.

 

Thượng Quan Huyền Dật lúc mới thở phào nhẹ nhõm một thật dài. Nếu nàng vẫn cứ chịu đồng ý, e rằng đến lúc đó chỉ còn mỗi cách là đ.á.n.h ngất nàng , trói nàng lên kiệu hoa mà thôi.

 

Hai cứ thế lặng lẽ ôm thật lâu, ai thêm một lời nào, cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng. Thượng Quan Huyền Dật mới nhẹ nhàng bế Hiểu Nhi đang say ngủ trong vòng tay đặt trở giường, thi triển khinh công, lặng lẽ rời .

 

Xin chân thành cảm ơn các thư hữu nhiệt tình bình chọn~~~~

 

--------------------

 

 

Loading...