Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 506
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:30:14
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Huyện Chủ mời trong chọn lựa ạ, bên ngoài đông qua , e rằng sẽ va khác. Ta sẽ mang một vài mẫu vải cho Huyện Chủ xem." Liễu nương t.ử vén tấm rèm lên, cất tiếng mời Hiểu Nhi trong.
Hiểu Nhi khẽ gật đầu.
Liễu nương t.ử cho dâng , tự tay mang những mẫu vải thượng hạng nhất của tiệm đến.
"Đây đều là những loại vải mới trong năm nay, mới về đến tiệm sáng nay thôi ạ. Ta cũng mới kiểm đếm xong xuôi, đang định bụng sáng mai sẽ treo mẫu vải lên, dán cáo thị thông báo. Duệ An Huyện Chủ đến thật đúng lúc, nếu Huyện Chủ đến sớm hơn một chút, e là cũng đủ mẫu vải chỉnh để đưa Huyện Chủ xem ."
"Thế mới thấy và những tấm vải mới quả là duyên với . Lát nữa tính tiền, Liễu nương t.ử nhớ cho một cái giá thật đấy nhé." Hiểu Nhi thì mỉm đáp lời.
"Đó là điều tất nhiên ạ. Duệ An Huyện Chủ vốn dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, còn đang mong Huyện Chủ mặc y phục may từ vải của tiệm chúng dự yến tiệc, để vẻ của Huyện Chủ kinh diễm khắp nơi, giúp cho tiệm của tiền như nước chứ!"
Mấy năm về , Nghê Thường Các cũng bán y phục may sẵn, nhưng đó là mặt hàng kinh doanh chính. Về , khi cửa tiệm y phục của nhà Hiểu Nhi khai trương, lợi nhuận từ y phục may sẵn trong tiệm càng ít ỏi hơn, Liễu nương t.ử bèn quyết định kinh doanh y phục may sẵn nữa mà chỉ chuyên tâm bán vải. Nàng còn hợp tác với nhà Hiểu Nhi, chuyên cung cấp vải vóc cho cửa tiệm của họ, nhờ mà mỗi năm ngược còn kiếm lời nhiều hơn đến cả ngàn lạng bạc.
"Vẫn là Liễu nương t.ử khéo ăn khéo nhất. Nương t.ử cứ yên tâm, vì để khiến trầm trồ kinh ngạc, nếu yến tiệc nào, nhất định sẽ mặc y phục may từ vải của tiệm nhà ngươi."
"Vậy thì thật sự đa tạ Duệ An Huyện Chủ ." Liễu nương t.ử vui mừng .
"Không cần cảm tạ , cũng là bất đắc dĩ thôi. Vải vóc may y phục của đều mua từ chỗ của nương t.ử cả, mặc y phục may từ vải của tiệm nhà ngươi để dự yến tiệc, chẳng lẽ mặc 'da thật' ?" Hiểu Nhi cất giọng trêu đùa.
"Da thật?" Liễu nương t.ử nhất thời hiểu "da thật" nghĩa là gì.
"Chính là mặc gì cả đó!" Hiểu Nhi cố tình nháy mắt với nàng.
Không mặc gì cả? Ý là mặc y phục ?! Khụ khụ... Liễu nương t.ử suýt chút nữa thì phun cả ngụm ngoài, nhưng dám, đành cố gắng nuốt ngược trong, kết quả là tự sặc đến ho sặc sụa. Dù cho Liễu nương t.ử là từng trải, kiến thức sâu rộng, ngày ngày tiếp xúc với đủ loại , nàng cũng những lời lẽ táo bạo của Hiểu Nhi dọa cho một phen thất kinh.
"Làm Liễu nương t.ử sợ ? Thật sự xin ." Ta chỉ đùa một chút thôi mà, cần kích động đến thế ! Hiểu Nhi thầm thấy buồn bực.
"Không ạ, Duệ An Huyện Chủ tính tình thẳng thắn, lời nhanh gọn, là do kiến thức còn nông cạn quá." Liễu nương t.ử mãi mới thở bình thường, vội xua tay .
Thật tình là từ đến nay, bất kể là già, phụ nữ trẻ nhỏ, nàng quả thực từng ai thẳng chữ "trần truồng" khỏi miệng bao giờ.
Hiểu Nhi cũng thêm lời nào để trêu chọc nàng nữa, nàng cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm chọn lựa vải vóc, nhân tiện hỏi Liễu nương t.ử một vài câu hỏi và xin thêm ý kiến.
Liễu nương t.ử thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng thật sự lo lắng Duệ An Huyện Chủ sẽ buông một câu nào đó kinh thế hãi tục, khiến nàng nhịn mà phun thêm nữa.
Hễ đến vải vóc, Liễu nương t.ử thể thao thao bất tuyệt, miêu tả những tấm vải trong tiệm của tựa như một đóa hoa đang nở rộ.
Dưới tài ăn khéo như hoa sen nở của Liễu nương tử, Hiểu Nhi mua hết mấy tấm Thiên La Băng Ti, ngoài còn mua thêm mấy tấm gấm dệt và Vân Sa thượng hạng.
Vậy là vải vóc để may y phục mùa hạ cho cả nhà quyết định xong.
"Khi nào Liễu nương t.ử cho mang vải đến phủ, phiền nương t.ử cho mang theo một ít mẫu vải để của chọn lựa nữa nhé! Vải vóc cho y phục mùa hạ của cửa tiệm cũng đến lúc quyết định ."
Nghe những lời , Liễu nương t.ử đương nhiên là lia lịa.
Liễu nương t.ử tiễn Hiểu Nhi tận cửa tiệm:
"Duệ An Huyện Chủ thong thả, lát nữa sẽ lập tức cho mang vải đến phủ ngay ạ."
Hiểu Nhi khẽ gật đầu.
Kế bên Nghê Thường Các là một tiệm thêu. Hiểu Nhi bước chân khỏi cửa tiệm thì bỗng thấy một giọng quen thuộc văng vẳng bên tai.
"Chưởng quỹ, sợi dây kết và chiếc khăn tay thể bán bao nhiêu bạc?"
"Dây kết năm văn, còn khăn tay thì..."
Nghe thấy giọng , Hiểu Nhi liền ngoảnh đầu sang, quả nhiên đúng là Đỗ Ức Cẩn.
Dù cho nàng đang đội một chiếc nón mạng che, một thời gian lâu gặp, nhưng Hiểu Nhi vẫn nhận nàng ngay từ cái đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-506.html.]
Sớm là trốn trời khỏi nắng, lúc nãy chẳng dại gì mà chui tiệm bán áo quan, đúng là xui xẻo hết chỗ
Mới đó là đến tiệm cầm đồ, bây giờ mang cả đồ thêu bán, Đỗ Ức Cẩn hẳn là túng thiếu đến nhường nào!
Nghĩ đến gia cảnh của nàng, trong lòng Hiểu Nhi chợt tỏ tường đôi chút.
Đỗ Ức Cẩn thấy lời của Liễu nương tử, cũng đưa mắt sang, bắt gặp Duệ An Huyện Chủ đang thẳng về phía . Dù tấm mạng che của nón vành, nàng vẫn vội vàng ngoảnh mặt , né tránh ánh mắt của Hiểu Nhi, cùng lúc đó, gương mặt nàng cũng bất giác ửng hồng.
Thân là một tiểu thư nhà quan, dựa việc bán mấy sợi tua rua và khăn tay để sống qua ngày, bảo nàng thẹn đến đỏ mặt.
Hiểu Nhi nàng để lộ phận, bèn thản nhiên thu ánh , nhẹ nhàng cất bước sen, rời khỏi tiệm vải.
Vừa một đoạn xa, Hiểu Nhi liền với Dương Liễu: "Lát nữa mời Đỗ cô nương đến Tứ Quý Tửu Lâu, cứ là việc cần nàng giúp một tay."
Dương Liễu gật đầu.
Tứ Quý Tửu Lâu ở ngay phía chẳng xa, Hiểu Nhi một đến đó, còn Dương Liễu thì mời Đỗ Ức Cẩn.
Chẳng bao lâu , Dương Liễu đưa Đỗ Ức Cẩn tới nơi.
Hiểu Nhi dậy.
Đỗ Ức Cẩn cúi hành lễ với Hiểu Nhi.
"Đỗ cô nương cần đa lễ, mời ."
Sau khi yên vị, Đỗ Ức Cẩn mới lên tiếng hỏi: "Duệ An Huyện Chủ tìm đến đây là chuyện gì chăng?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hiểu Nhi gật đầu, ánh mắt chân thành thẳng nàng: "Đỗ cô nương đang túng thiếu ngân lượng ?"
Hiểu Nhi hỏi một cách thẳng thắn, quang minh chính đại, giọng điệu và nét mặt hề nửa điểm xem thường, khiến chẳng thể nảy sinh dù chỉ một tia ác cảm, cứ như thể đây chỉ đơn thuần là một lời hỏi thăm đầy quan tâm.
Đỗ Ức Cẩn ngược còn cảm thấy hành động cố tình né tránh ánh mắt của ban nãy phần nhỏ nhen, ích kỷ. Nay phát hiện, nàng vốn e dè, lúng túng, bèn thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
Hiểu Nhi rõ gia cảnh của nàng, cũng hỏi thêm nguyên do, chỉ hỏi rằng trang viên ở ngoại ô là của nàng .
Nghe đến đây, sắc mặt Đỗ Ức Cẩn thoáng biến đổi, đó là của hồi môn duy nhất mà mẫu để cho nàng.
Ngay trong hôm nay, nàng bán hết trang sức mà mẫu lưu .
Tất cả chỉ để đổi lấy chút ngân lượng cho trưởng đóng tiền Thúc Tu, và cho ấu chữa bệnh.
Có một kế chỉ phá của, những tháng ngày trôi qua thật sự là khổ kể xiết.
Trang viên ở ngoại ô , nàng tuyệt đối thể bán. Nơi đó kế của nàng hề , mà trưởng vẫn trông chờ hoa lợi hàng năm của trang viên để đóng tiền Thúc Tu.
Chỉ khi nào trưởng đỗ đạt Tiến sĩ, quan, những ngày tháng cơ cực của họ mới mong ngày kết thúc.
"Duệ An Huyện Chủ, trang viên đó bán." Dù rằng bán nó sẽ một khoản tiền lớn, nhưng khoản tiền cuối cùng sẽ rơi tay ai thì còn chừng!
"Đỗ cô nương đừng vội, hãy hết . Ta là kẻ thừa nước đục thả câu. Ta ý định mua trang viên của ngươi, mà chỉ hợp tác với ngươi, để giúp trang viên đó kiếm nhiều ngân lượng hơn mà thôi." Hiểu Nhi giải thích.
Nghe , Đỗ Ức Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bán trang viên là . "Ta hề nghĩ Duệ An Huyện Chủ là thừa nước đục thả câu, chỉ là trang viên đó đối với vô cùng quan trọng. nếu thể kiếm thêm chút ngân lượng thì cũng , Duệ An Huyện Chủ hợp tác thế nào?"
Không ngân lượng, đúng là một bước cũng khó !
Hiểu Nhi bèn đem ý tưởng của .
Đỗ Ức Cẩn càng càng cảm thấy thể tin nổi: "Chuyện ... thật sự thể thực hiện ?"
--------------------