Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 512

Cập nhật lúc: 2025-12-04 06:01:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Món đồ Tây Dương mới lạ, Tống Chưởng Quỹ ngẫm nghĩ giây lát, cất lời: "Mời Duệ An Huyện Chủ lên lầu an tọa, lấy một vật, mời xem thử coi là món đồ Tây Dương mới lạ ."

 

"Được." Hiểu Nhi liền theo lưng Tống Chưởng Quỹ, thong thả bước lên gian phòng dành cho khách quý lầu hai xuống.

 

Chẳng mấy chốc, một thị nữ nhẹ nhàng bưng và mứt quả dâng lên.

 

Hiểu Nhi dùng đến, nàng thấy kệ Bác Cổ trưng bày ít đồ cổ quý hiếm, bèn khoan t.h.a.i tiến gần, chăm chú thưởng lãm.

 

Phải công nhận rằng, một cửa tiệm kế thừa qua mấy đời, nền tảng quả thực vô cùng sâu dày.

 

Ít nhất thì, với bấy nhiêu cổ vật , cửa tiệm nhà nàng cũng chẳng thể nào .

 

Không bao lâu , tiếng bước chân vọng tới, Hiểu Nhi ngoảnh đầu , chỉ thấy Tống Chưởng Quỹ đang trân trọng ôm một cây tiểu đề cầm trong tay, từ từ bước .

 

"Duệ An Huyện Chủ, đây là một loại nhạc cụ của Tây Dương. Lão phu cũng rõ tên gọi của nó là gì, nên đành tạm gọi là đàn nhị hồ Tây Dương, xem ý ?"

 

Đàn nhị hồ Tây Dương ư? Hiểu Nhi suýt nữa thì bật thành tiếng, cách ví von của Tống Chưởng Quỹ kể cũng thật xác đáng.

 

"Đây là tiểu đề cầm." Hiểu Nhi đón lấy, mỉm đính chính.

 

"Duệ An Huyện Chủ nhận , thì thật quá . Cái tên tiểu đề cầm êm tai hơn đàn nhị hồ Tây Dương nhiều."

 

Hiểu Nhi đón lấy cây đàn, cẩn thận ngắm nghía. Đây vẫn là loại tiểu đề cầm thời kỳ đầu, nàng từng thấy một cây tương tự trong viện bảo tàng ở châu Âu thời hiện đại.

 

Cây tiểu đề cầm vẫn thiết kế thiện. Vốn là một trong tam đại nhạc cụ của thế giới, sánh ngang cùng dương cầm và cổ điển cát tha, nhưng cây đàn vẫn đạt đến độ mỹ.

 

Nó vẫn trải qua sự cải tiến và thiện của những bậc thầy thiết kế nhạc cụ.

 

Hiểu Nhi kìm lòng, nhẹ nhàng đặt đàn lên vai bắt đầu kéo đàn.

 

Một khúc nhạc «Trầm Tư» theo từng nhịp kéo của vĩ cầm mà du dương tuôn chảy.

 

Giai điệu trầm bổng tĩnh lặng khiến như mường tượng hình ảnh một thiếu nữ đang từ nơi vực sâu tăm tối, ngóng trông về trời xanh bao la, vời vợi.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Khúc nhạc đầy một khắc đồng hồ, khiến Tống Chưởng Quỹ và mấy bước lên lầu sững sờ, ngây cả .

 

Hiểu Nhi đặt tiểu đề cầm xuống, cất tiếng hỏi: “Tống Chưởng Quỹ, cây tiểu đề cầm giá bao nhiêu ngân lượng?”

 

Thanh âm của Hiểu Nhi kéo thoát khỏi cơn mơ màng. Ai nấy đều như bừng tỉnh một giấc mộng dài.

 

Tống Chưởng Quỹ hồn, mỉm tán thưởng: “Duệ An Huyện Chủ quả là tài hoa nghệ tuyệt, khúc nhạc kéo khiến lão phu như lạc cả cõi thần tiên. Cây tiểu đề cầm và Duệ An Huyện Chủ duyên như , lão phu xin mạn phép chỉ lấy một trăm lượng bạc là .”

 

"Tống Chưởng Quỹ, cây tiểu đề cầm mua!" Tiếng của Tống Chưởng Quỹ dứt, giọng của Linh Nhi Quận Chúa lập tức vang lên.

 

Hiểu Nhi đưa mắt mấy đang ở cửa, khẽ nhướng mày một cái dậy thi lễ: “Thế Tử, Uyển Như Quận Chúa, Linh Nhi Quận Chúa vạn phúc.”

 

Hành lễ xong, Hiểu Nhi đưa mắt hai nam t.ử phía Thượng Quan Thụy Hy.

 

Thượng Quan Thụy Hy chỉ hai họ, cất tiếng giới thiệu: “Vị là Cung T.ử Hiên, Thái t.ử của Nam Cung Quốc, còn vị là Cung Khánh Niên, Tam Hoàng T.ử của Nam Cung Quốc.”

 

Hiểu Nhi nhẹ nhàng cúi thi lễ: “Nam Cung Thái T.ử và Tam Hoàng Tử, tiểu nữ t.ử xin mắt.”

 

Cung T.ử Hiên chỉ khẽ gật đầu.

 

Cung Khánh Hoa cất lời: “Cô nương, chúng gặp mặt . Thật ngờ cô nương chỉ kiến thức sâu rộng về ngọc thạch mà trình độ về nhạc cụ Tây Dương cũng cao siêu đến thế.”

 

Nghe , Hiểu Nhi chỉ mỉm đáp lời.

 

"Hai quen từ ?" Thượng Quan Thụy Hy tỏ vô cùng kinh ngạc.

 

"Chỉ là duyên gặp mặt một ." Hiểu Nhi giải thích.

 

"Đâu chỉ một thôi chứ?" Cung Khánh Hoa cất giọng đầy đau khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-512.html.]

 

"Chẳng chúng chỉ từng gặp ở huyện Vân Thạch thôi ? À, tính thêm cả nữa, là hai !"

 

Thượng Quan Thụy Hy liếc Cung Khánh Niên, sang Hiểu Nhi, trong lòng dâng lên một nỗi kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn thêm lời nào.

 

Thượng Quan Uyển Như bước đến bên cạnh Hiểu Nhi, giọng phần kích động: “Cái thứ , tại ngươi kéo? Ta theo thầy dạy Tây Dương học cả tháng trời mà cũng chỉ mới sơ sơ thôi đấy!”

 

Tiếng đàn tiểu đề cầm của Duệ An Huyện Chủ , nàng còn thấy hơn cả vị thầy Tây Dương của nữa !

 

Hiểu Nhi thấy dáng vẻ của Thượng Quan Uyển Như, bất giác thầm thở dài trong lòng: Haizz, xem cây tiểu đề cầm thể dùng quà mừng sinh nhật cho Thượng Quan Uyển Như ngày mai , rõ ràng một cây còn .

 

Hiểu Nhi trong lòng đang phiền muộn chẳng nên tặng quà gì cho , nhưng gương mặt vẫn nở một nụ vô cùng chuẩn mực: "Ta từng khơi, cũng từng theo học Tây Dương."

 

"Vậy Tây Dương đó kéo đàn lắm ?"

 

Hiểu Nhi khẽ gật đầu. Kiếp , thầy dạy vĩ cầm của nàng từng là một nghệ sĩ vĩ cầm lừng danh thế giới, thể kéo cho ?

 

Xem vị phu t.ử Tây Dương mà mời về đúng là chẳng cả, Thượng Quan Uyển Như thầm nghĩ trong lòng. Rồi như sực nhớ điều gì, nàng bước tới nắm lấy tay Hiểu Nhi, cất tiếng hỏi: "Vị phu t.ử Tây Dương dạy cho ngươi, ngươi bây giờ bà đang ở ?"

 

Hiểu Nhi giật nảy hành động đột ngột của nàng, vội vàng rút tay về một cách kín đáo đáp: "Ta , chỉ là bèo nước gặp , sớm mỗi một ngả ."

 

Thượng Quan Uyển Như thoáng nét thất vọng.

 

Linh Nhi Quận Chúa thấy bèn lên tiếng: "Duệ An Huyện Chủ, nếu ngươi quen Tây Dương đó, thì cứ sai tìm đó về là chứ gì."

 

Hiểu Nhi thầm c.h.ử.i thề trong bụng, cách cả một thời , bảo nàng tìm bây giờ? Nếu thật sự tìm , chính nàng cũng tìm đường về, chứ chẳng cái triều đại mất hết cả tự do !

 

"Người Tây Dương nước , biển cả mênh mông, tìm ở bây giờ?" Uyển Như quận chúa bèn bác .

 

Bị một phen bẽ mặt, Linh Nhi Quận Chúa bất giác đưa tay sờ sờ mũi. Bất chợt, ánh mắt nàng dừng cây vĩ cầm mà Hiểu Nhi đặt bàn, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt.

 

Đối với con hồ ly tinh cướp nam nhân mà yêu dấu, Linh Nhi Quận Chúa hả hê nghĩ rằng nàng sẵn lòng vài chuyện để ngáng đường kẻ .

 

"Tống Chưởng Quỹ, đây là một trăm lượng bạc! Cây vĩ cầm mua."

 

Tống Chưởng Quỹ ngân phiếu mặt, nhận cũng , mà nhận cũng chẳng xong! Hắn liếc Hiểu Nhi, chỉ thấy nàng vẫn lặng lẽ , hề tỏ bất cứ thái độ gì.

 

Linh Nhi Quận Chúa rõ ràng là đang gây khó dễ cho , nhưng nàng cũng ngốc. Nếu cứ thế xông lên tranh giành hơn thua, chẳng là trúng ý kẻ nào đó ?

 

Mở cửa ăn, chuyện đều . Chưởng quỹ , lẽ nào là chủ động nhượng bộ ư? tại nàng chịu ấm ức như ?

 

Cây vĩ cầm bán cho ai, đó là chuyện khiến chưởng quỹ của Trân Thế Bảo Các đau đầu, còn nàng chỉ cần lặng yên quan sát là đủ.

 

Trân Thế Bảo Các vững bao nhiêu năm nay, lẽ nào sợ đắc tội với khác? Hắn rước phiền phức , mà chính nàng cũng chẳng !

 

Nếu hôm nay cây vĩ cầm bán cho , Trân Thế Bảo Các sẽ mang tiếng là kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Bị trong nghề khinh thường đành, thậm chí còn những kẻ quyền quý quen thói ỷ mạnh h.i.ế.p yếu xem là kẻ dễ bắt nạt, phiền phức chắc chắn sẽ ít.

 

Tống Chưởng Quỹ thấy Hiểu Nhi chẳng thèm đếm xỉa đến Linh Nhi Quận Chúa mà chỉ , trong lòng khỏi gào thét: Một bên là Quận Chúa, một bên là Huyện Chủ đang Hoàng Thượng và các hoàng t.ử sủng ái, Tống Chưởng Quỹ quả thực thấy khó xử vô cùng, cả hai đều thể đắc tội !

 

Lão Thiên gia ơi, thể giáng một tia sét xuống đ.á.n.h cho con ngất ? Bị kẹp ở giữa thế thật là chuyện mà!

 

Hay là bán cho cả hai nữa, ?

 

Linh Nhi Quận Chúa nổi tiếng là ngang ngược, thù dai! Nếu lỡ đắc tội với nàng, còn ngày lành để sống ?

 

Sao Duệ An Huyện Chủ hành động theo lẽ thường gì cả? Ngươi cứ tranh giành một phen, hoặc nể tình nàng là Quận Chúa còn chỉ là Huyện Chủ mà nhường một bước cũng mà!

 

Trời thật tuyệt đường sống của mà! Vị chưởng quỹ chỉ dở dở mếu.

 

Cảm tạ Túy Ngọa Vân Gian ban thưởng.

 

--------------------

 

 

Loading...