Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 522
Cập nhật lúc: 2025-12-04 06:01:11
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thượng Quan Thụy Hy ôm cuộn tranh về đình nghỉ ở phía đối diện, giở bức họa cho cùng chiêm ngưỡng, khiến ai nấy đều dám tin mắt .
"Sớm danh Duệ An Huyện Chủ tài năng một là nhớ, ngờ ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng thể ghi . Hôm đó chê bánh đậu xanh ngọt quá, mới nếm thử một miếng đặt đĩa ăn nữa, các ngươi xem, ngay cả miếng bánh đậu xanh c.ắ.n dở một miếng cũng nàng vẽ rành rành."
"Khoan bàn đến tài vẽ kinh , chỉ riêng trí nhớ thôi cũng đủ khiến nghiêng thán phục ."
"Ta thấy chính trong tranh, cứ ngỡ như đang soi gương ."
...
Bức họa khiến càng thêm thấu hiểu và ngưỡng mộ tài hoa của Duệ An Huyện Chủ.
Thượng Quan Huyền Dật liếc bóng hình trong tranh, thừa rằng nha đầu vẽ sai một chỗ, đó chính là ánh mắt của . Ánh mắt nha đầu tuyệt đối hề bình lặng như thế, mà là chan chứa bao thâm tình.
"Lục Hoàng Tử, ngươi đúng là nhặt báu vật !" Thượng Quan Thụy Hy cất lời cảm thán.
Triệu Hữu Uy đưa mắt về bóng hình yêu kiều phía bên hồ, lòng vô cùng tán đồng với câu , chỉ điều, tài hoa của Duệ An Huyện Chủ chỉ dừng ở mỗi tài vẽ tranh.
Cung Khánh Niên bức họa, thầm nghĩ trong lòng: Nàng là một món báu vật, mà là cả một kho tàng, một kho tàng bên trong cất giấu bao nhiêu kỳ trân dị bảo, bí ẩn khiến kìm lòng khám phá cho tường tận.
Sở Điệp và Linh Nhi Quận Chúa những lời tán dương thỉnh thoảng từ phía đối diện vọng sang, trong lòng cả hai vô cùng khinh bỉ.
Chẳng qua chỉ là một bức tranh thôi mà, cần hết đến khác khen tới khen lui như ! Có cần cả một đám kinh ngạc đến thế ?!
Thượng Quan Uyển Như thấy thì vui mừng khôn xiết: "Duệ An Huyện Chủ, ngươi thật sự là tri âm của . Cảm ơn món quà của ngươi!"
"Quận Chúa khách sáo , ngươi chê món quà mọn là may lắm ." Hiểu Nhi mỉm , đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Là tri âm chứ tình nhân là .
Rất nhiều cô nương mặt ở đây đều vì Thượng Quan Thụy Hy mà đến, các nàng dò la sở thích của Thượng Quan Uyển Như, bỏ tiền lớn để mua những món đồ chơi Tây Dương quà, tất cả chỉ để lấy lòng Thượng Quan Uyển Như, từ đó cơ hội lui tới Vương phủ. Nào ngờ cả Thế T.ử và Quận Chúa cùng yêu thích tranh vẽ, đúng là một bước tính sai.
Thượng Quan Thụy Hy cho mang bức họa trả cho Thượng Quan Uyển Như, nàng đón lấy, Sở Điệp lên tiếng : "Quận Chúa, cũng xem thử bức họa , sớm danh tài vẽ của Duệ An Huyện Chủ kinh động lòng , nhưng vẫn dịp tận mắt chiêm ngưỡng."
Thượng Quan Uyển Như nghĩ ngợi nhiều, liền hiệu cho nha đưa bức họa cho Sở Điệp, nhưng vẫn kìm mà dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng rách bẩn tranh."
Sở Điệp gật đầu đáp: "Quận Chúa cứ yên tâm, cũng là yêu tranh."
Các cô nương khác cũng thêm một lát, dù thì những ở đây ít nhiều cũng đều thưởng thức tranh, nên cũng chiêm ngưỡng kỹ hơn.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Lệ Minh Phương cũng bước tới xem, nàng để ý, bây giờ thấy nhiều khen ngợi như , cũng xem thử rốt cuộc Duệ An Huyện Chủ vẽ thứ gì mà nhận nhiều lời tán dương đến thế.
Nàng vốn am hiểu về hội họa, nhưng khi ghé mắt gần, vẫn khỏi kinh ngạc vẻ thần thái sống động như thật của những nhân vật trong tranh.
Sở Điệp thấy , trong lòng một tiếng lạnh lẽo. Lần Duệ An Huyện Chủ hại nàng suýt chút nữa từ hôn, kịp về nhà chồng chán ghét, bây giờ bức họa đang hết lời ca ngợi đó , thì nàng sẽ hủy nó , xem như một màn trả đũa nho nhỏ!
Đây mới chỉ là tính chút lãi mọn mà thôi!
Sở Điệp giả vờ khen ngợi vài câu, đưa bức họa cho Lệ Minh Phương. Nàng nhận lấy, liếc vài lượt, ngoài việc thấy trong tranh vẽ sống động như thật thì cũng chẳng nó xuất sắc ở điểm nào, bèn đưa bức họa cho Nguyễn Vệ Trân đang ghé xem. Nguyễn Vệ Trân nhận lấy, ngắm nghía một hồi, trong lòng tự thấy tài năng của còn kém xa, đưa bức họa cho Cổ Kỳ Kỳ.
Thượng Quan Uyển Như thấy các nàng cứ chuyền tay bức họa, trong lòng xót ruột vô cùng, lo lắng lỡ như các nàng vô ý bẩn hỏng mất thì ? Hơn nữa, các nàng đang ngay sát mép đình, mà đình nghỉ vốn dựng mặt nước. Nàng định lên tiếng đòi bức họa, thì thấy cuộn tranh bay thẳng về phía mặt hồ.
Một tràng tiếng kêu kinh hãi đồng loạt vang lên.
Thượng Quan Uyển Như vội vàng bật dậy, sang đám a mà hối hả lệnh: "Nhanh lên, mau vớt bức tranh lên cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-522.html.]
Đám a liền lật đật chạy tìm vật dụng để vớt tranh.
Thượng Quan Uyển Như trân trối bức tranh đang trôi lềnh bềnh nước, tức đến độ chỉ thiếu chút nữa là giậm chân bình bịch.
Nguyễn Vệ Trân và Cổ Kỳ Kỳ chỉ đó, hai mắt tròn xoe ngỡ ngàng.
"Bức tranh dẫu vớt lên thì cũng coi như bỏ còn gì!" Sở Điệp đám a đang rối rít bận rộn, nén nổi vẻ hả hê, buông lời châm chọc.
"Ngươi câm miệng cho ! Nếu tại ngươi, bức tranh của thể rơi xuống nước chứ?" Thượng Quan Uyển Như tức giận bừng bừng, xông thẳng tới giáng cho nàng một bạt tai.
Năm vệt ngón tay đỏ ửng lập tức hằn rõ gò má trắng nõn của Sở Điệp.
"Quận Chúa, bức tranh do tay rơi , cớ đ.á.n.h ? Dù là Quận Chúa tôn quý, cũng thể bất phân trái, tùy tiện tay với con gái của mệnh quan triều đình như chứ!" Sở Điệp nào ngờ, kế hoạch thoát hảo của , cuối cùng chịu trận chính là bản nàng.
"Nếu ngươi tự tiện chuyền tay xem bức tranh của mà cho phép, thì nó rơi xuống nước cơ chứ?" Thượng Quan Uyển Như phẫn nộ .
"Quận Chúa xin bớt giận, gì chúng cứ từ từ tìm hiểu cho rõ ngọn ngành ! Tranh hỏng thì thể vẽ bức khác mà." Hiểu Nhi nhẹ nhàng kéo tay Thượng Quan Uyển Như, khẽ hiệu cho nàng bình tĩnh .
Hôm nay là sinh thần của nàng, Vương Phi cố ý mời nhiều tiểu thư và công t.ử đồng trang lứa tới, vốn là để chọn con dâu con rể. Quận Chúa thẳng tay tát như , cái tính khí đanh đá mà để các công t.ử trông thấy, thì còn ai dám rước về nữa.
Nàng còn đang mong vị Quận Chúa sớm ngày rước cho !
Uyển Như quận chúa cũng giống như Ngũ Công Chúa, đều là những quý nữ phận cao quý nhất chốn Đế Đô . Thân phận cao sang của các nàng bày đó, dù chọn ai nữa thì cũng đều là hạ giá mà gả .
Thân phận cao hơn phu quân một bậc, tính tình còn đanh đá chua ngoa, thử hỏi nam nhân nào dám lấy chứ!
"Vệ Trân, Kỳ Kỳ, rốt cuộc lúc nãy xảy chuyện gì? Tại bức tranh bay ngoài như ?"
Bức tranh tuột khỏi tay rơi xuống nước, trong lòng Nguyễn Vệ Trân cũng vô cùng áy náy, nàng bèn cất lời, giọng đầy vẻ hối : "Quận Chúa, xin thứ , là do cầm chắc cuộn tranh. Vừa , lúc đang đưa tranh cho Kỳ Kỳ, tay mới buông thì khuỷu tay liền ai đó huých một cái, khiến bức tranh văng ngoài."
Cổ Kỳ Kỳ cũng lên tiếng giải thích: "Lúc nãy vươn tay định đỡ lấy cuộn tranh, đầu ngón tay mới chạm thôi, còn kịp cầm chắc thì nó bay mất ."
"Là ai đụng ngươi?" Thượng Quan Uyển Như Nguyễn Vệ Trân, cất tiếng hỏi.
Nguyễn Vệ Trân chỉ lắc đầu, lúc nãy tâm trí nàng đặt bức họa, nên chẳng hề để ý phía lưng ai.
"Trong các ngươi, ai vô ý đụng tay của Vệ Trân ?" Thượng Quan Uyển Như đưa mắt khắp , cất giọng hỏi.
Nàng hỏi như là tự giác nhận . Nếu đó chủ động thừa nhận, nàng thể sẽ bỏ qua truy cứu nữa. nếu một ai lên tiếng, thì nàng buộc nghĩ rằng kẻ đó cố tình phá hỏng bức tranh của !
Nhớ cái tát vang dội mà Sở Điệp nhận, ai nấy đều vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
"Không ."
"Cũng !"
Cổ Kỳ Kỳ ngẫm nghĩ một lát về những lưng Nguyễn Vệ Trân lúc đó, cất tiếng hỏi: "Sở cô nương, nhớ lúc nãy hình như ngươi lưng Vệ Trân thì ..."
Sở Điệp liền lớn tiếng gắt lên: "Ngươi là ý gì? Đừng hòng vu oan cho , đụng! Vả , lúc nãy chỉ một lưng nàng ."
--------------------