Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 538

Cập nhật lúc: 2025-12-04 06:01:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Thôi ăn cơm , thức ăn nguội cả , cũng đói đến mức bụng dán chặt lưng đây ." Hiểu Nhi thấy còn kịp động đũa mà thức ăn trong bát chất cao như ngọn núi nhỏ, bèn lên tiếng.

 

Mọi xong, ai nấy đều gật gù tán thành, quả thật họ đói lắm .

 

như Thượng Quan Huyền Dật nghĩ, thức ăn bàn vơi nhanh như gió thu cuốn lá rụng.

 

Thượng Quan Uyển Như xoa xoa cái bụng nhô lên, cảm thấy vẫn còn ăn thêm nữa: "Giá như nồi canh và hai đĩa rau xanh còn bẩn thì mấy."

 

Tiếc thật, nàng trông bếp lửa suốt cả buổi trời cơ mà.

 

Mọi đều cạn lời, là may mắn lắm , mà nàng vẫn còn tơ tưởng đến nồi canh .

 

Dùng bữa xong, các cô nương đều trở về phủ, Hiểu Nhi quên dặn dò Thượng Quan Uyển Như, mấy ngày tới nên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng quá sức, nếu vết thương sẽ dễ sưng phù và rách nữa.

 

"Yên tâm , nhất định sẽ ngoan ngoãn lời, đợi khi nào chúng đều khỏe , chúng còn tham gia cuộc đua thuyền rồng nữa chứ!"

 

Thượng Quan Huyền Hạo vẻ mặt kinh hãi : "Còn tham gia đua thuyền rồng nữa ư? Ngươi cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà , đừng dọa nữa, luồng khí lạnh toát từ Lục hoàng sắp c.h.ế.t cóng đến nơi ." Hắn chỉ ăn cơm do Hiểu Nhi nấu thôi mà! Có g.i.ế.c phóng hỏa gì !

 

"Ta khuyên các ngươi cứ ở nhà chèo thuyền hồ thì hơn." Thượng Quan Thụy Hy cũng còn tán thành việc gây náo loạn nữa.

 

"Ta sẽ bỏ cuộc giữa chừng ! Duệ An Huyện Chủ, còn ngươi thì ?" Thượng Quan Uyển Như vội vàng tìm kiếm đồng minh.

 

"Đương nhiên... là ." Đối diện với ánh mắt gần như van nài của Phó Nhiên Tuệ và những khác, lời của Hiểu Nhi cũng còn giữ vẻ bình thản nữa.

 

*Ba vị cô nương, thật lòng xin nhé, thực rèn luyện thể một chút cũng , quá trình thể sẽ vất vả, nhưng tin rằng cuộc đua thuyền rồng sẽ trở thành một đoạn hồi ức quý giá con đường đời dài rộng của các ngươi, chứng minh rằng các ngươi từng một thời tuổi trẻ, hơn nữa còn sống một cuộc đời rực rỡ đến nhường nào.*

 

*Khụ khụ, vẻ mùi mẫn quá , nhưng suy cho cùng, đây cũng sẽ là một trải nghiệm vui vẻ,* Hiểu Nhi thầm nghĩ.

 

Thượng Quan Huyền Dật đưa Hiểu Nhi về Thăng Bình Hầu phủ, dùng bữa tối xong mới trở về.

 

Người trong nhà trông thấy bàn tay của Hiểu Nhi băng bó kỹ càng trông hệt như một chiếc bánh ú, ai nấy đều lo lắng hỏi thăm nàng thương .

 

Chuyện đốt cháy nhà bếp ở sân tiệm của Lô thị thế nào cũng thể giấu , vì Hiểu Nhi bèn giải thích sơ qua chuyện, cố gắng giảm tránh nhiều.

 

Lưu Thị xong mà toát cả mồ hôi lạnh: "Người , còn nhà bếp thì chúng tìm đến sửa cho thím tư của con là ."

 

"Tay con bỏng nặng ? Sau liệu để sẹo ?" Đàm Thị lo lắng hỏi.

 

"Mọi yên tâm, nặng ạ, chỉ ửng đỏ một mảng thôi, là do Dương Liễu bé xé to, băng tay con thành cái bánh ú thế đấy, sẽ để sẹo ."

 

Thượng Quan Huyền Dật những lời , ánh mắt Hiểu Nhi đầy ẩn ý, tài năng mở miệng dối của nha đầu tiến bộ thêm một bậc .

 

Đối diện với ánh của Thượng Quan Huyền Dật, Hiểu Nhi mỉm , cố tình nháy mắt với một cái.

 

Thượng Quan Huyền Dật liền trừng mắt lườm nàng một cái sắc lẻm: *Sau dối .*

 

Hiểu Nhi chớp chớp mắt.

 

Dương Liễu và Dương Mai cúi đầu trộm.

 

Có đường tắt để , chẳng ai khổ bản , buổi tối Hiểu Nhi liền gian ăn một phiến Vô Ưu Diệp Tử, vết thương tay và chân chẳng mấy chốc bình phục.

 

Hiểu Nhi trong gian, xong công việc thường ngày, đột nhiên cảm thấy chút nhớ nhung một con rắn và hai con ngỗng đang dẫn theo Tiểu Thiên núi sâu để trải nghiệm cuộc sống.

 

Không chúng nó ở đây, mỗi gian chẳng ai trò chuyện cùng nàng, công việc thu hoạch, gieo trồng nặng nề, nàng cảm thấy thật buồn chán.

 

Bạch Thiên và Thiên Bạch cần cù ở đây, lượng tồn kho trong nhà kho gian cũng tăng chậm nhiều.

 

Làm xong việc, Hiểu Nhi chiếc giường trong gian, nghĩ ngợi lan man một hồi lúc nào .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-538.html.]

Ngày hôm , Lưu Thị thấy tay của Hiểu Nhi còn chút dấu vết thương nào, lúc mới thể yên lòng.

 

Thượng Quan Huyền Dật đặt chân đến Thăng Bình Hầu phủ lúc bữa tối.

 

Dùng bữa xong, Hiểu Nhi tiễn Thượng Quan Huyền Dật khỏi phủ.

 

"Con mèo hoang hôm qua tìm thấy ." Giữa màn đêm tĩnh mịch, Thượng Quan Huyền Dật nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thương của Hiểu Nhi từ hôm qua, dùng phần thịt đầu ngón tay cái của xoa xoa, vuốt ve qua .

 

Hiểu Nhi ngước Thượng Quan Huyền Dật, chờ đợi những lời tiếp theo của .

 

"Con mèo đó ám khí b.ắ.n trúng, c.h.ế.t ."

 

Quả nhiên là do ? Hiểu Nhi khổ. Nàng rốt cuộc là chọc ghẹo khác đến mức nào, mà chịu đựng nhiều tai ương đến thế cơ chứ?!

 

"Ai việc đó? Võ công của đó chắc hẳn tồi nhỉ?" Hiểu Nhi hồi tưởng tình cảnh lúc bấy giờ: Thượng Quan Như thương, ngọn lửa trong nhà bếp ngày càng bốc lên dữ dội, nàng kịp để ý kỹ xem liệu nào ẩn nấp trong bóng tối .

 

"Vũ khí thương con mèo chỉ là một lưỡi d.a.o thông thường, nhưng nếu đoán sai, thì đó hẳn là Lệ Minh Quân."

 

Lệ Minh Quân là một thiếu niên thiên tài trong giới võ học, chỉ là luôn che giấu thực lực của với bên ngoài mà thôi, nhưng Hiểu Nhi từng Dương Liễu nhắc đến chuyện .

 

Hiểu Nhi rõ Lệ Minh Quân cũng mặt tại quán ăn hôm đó, nếu là tay, nàng cũng cảm thấy khả năng là cực kỳ cao.

 

" là kẻ chấp nhặt, thù dai, báo oán ngừng! Thật phí hoài cái thiên phú mà ông trời ban tặng cho !" Hiểu Nhi nhịn mà buột miệng than thở.

 

Hiểu Nhi hề hỏi Thượng Quan Huyền Dật sẽ gì, dù thì Thượng Quan Huyền Dật tuyệt đối sẽ để nàng chịu tổn thương một cách vô ích.

 

"Chuyện , ngươi rõ là , hễ nơi nào của Lệ gia thì ngươi đề phòng một chút. Ta sẽ khiến trả giá đắt." Thượng Quan Huyền Dật mở lời .

 

Hiểu Nhi gật đầu lia lịa. Có một thương mà nàng chẳng cần bận tâm lo lắng bất cứ điều gì, thật là tuyệt vời bao! Hiểu Nhi bày tỏ rằng nàng vô cùng tận hưởng cái cảm giác khác lo liệu, sắp xếp chuyện cho , bởi vì từ đó nàng nếm hương vị của hạnh phúc. Điều khác biệt so với việc tự giải quyết vấn đề.

 

Thời gian trôi qua thêm vài ngày nữa, Thượng Quan Uyển Như khỏe mạnh, nàng liền hớn hở rủ Ngũ Công Chúa và Phó Nhiên Tuệ cùng tìm đến Hiểu Nhi để luyện tập chèo thuyền rồng.

 

Hiểu Nhi kể chuyện con mèo đó cho các nàng .

 

Thượng Quan Uyển Như tức giận : "Chắc chắn là ! Mỗi thấy là chẳng chút thiện cảm nào, con trông cứ âm u mờ ám thế nào , chẳng hề chút khí chất quang minh chính đại nào cả."

 

Hiểu Nhi: "Uyển Như quận chúa, lời ngươi miêu tả quả thực quá đỗi xác đáng! Ta cũng thấy cứ âm dương quái khí thế nào ."

 

" bằng chứng, chẳng ai thấy là , thì cũng chẳng thể !" Cổ Kỳ Kỳ nhíu mày .

 

"Chuyện cần gì bằng chứng chứ! Chỉ cần chúng , thì cứ dạy dỗ một trận. Công khai , thì lén lút! Ngươi tin , Lục Hoàng T.ử hàng ngàn hàng vạn cách để âm thầm kết liễu đấy! Đây công đường mà cần bằng chứng, đây là thế giới mà lời chúng mới là luật!" Thượng Quan Uyển Như lớn tiếng .

 

Hiểu Nhi gật gù. Đây là một xã hội pháp luật đầy đủ, mà là một xã hội mà quyền lực đặt lên hết. Chỉ cần rõ ai là kẻ , là đủ , cần gì chuyện bằng chứng với cơ chứ.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Khi các nàng xuất hiện bên bờ sông nữa, một nữa thu hút sự chú ý của .

 

hề chuyện các nàng thương, liền nhạo các nàng tự lượng sức , thật sự cho rằng cứ "ba ngày đ.á.n.h cá, hai ngày phơi lưới" là thể giành thứ hạng .

 

Hễ Thượng Quan Uyển Như nhịn nữa, nàng liền đáp trả vài câu châm chọc.

 

Thời gian cứ thế trôi qua trong gần nửa tháng trời, giữa những lời chế giễu và những màn phản bác châm biếm. Dần dần, những tiếng nhạo thưa thớt nhiều, tốc độ của các nàng cũng cải thiện đáng kể. Thậm chí, vài còn bắt đầu tỏ lòng kính phục những cô nương .

 

Mỗi ngày, Hiểu Nhi đều dùng nguyên liệu từ gian của để nấu ăn cho các nàng, tiện thể cải thiện thể chất cho họ một chút. Hiển nhiên, hiệu quả mang là "lập tức thấy ngay".

 

Thôi , tên chương của hai chương sai nữa , nhưng nội dung thì sai. Lúc đăng bài sửa một chút, nhưng vẫn sai, rõ ràng là khi thức dậy buổi sáng, để quên bộ óc của chỗ Chu Công mất .

 

Mọi , ngại phiền biên tập viên sửa quá, mới hai hôm sửa một , xin nhé.

 

--------------------

 

 

Loading...