Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 542
Cập nhật lúc: 2025-12-04 06:01:32
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lệ Minh Phương hít một thật sâu, cố gắng nén cảm xúc để giọng thật bình thường, dịu dàng: "Không cả, là đến đúng lúc mà thôi. Duệ An Huyện Chủ, chỗ ngươi còn giữ linh đan diệu d.ư.ợ.c cứu mạng nào ? Chuyện của Minh Quân, chắc hẳn ngươi qua . Thái y , nếu như đêm nay thể tỉnh nữa..." Nói đến đây, cổ họng Lệ Minh Phương nghẹn ứ , nàng tài nào thốt nên lời.
"Ta quả thật qua, nhưng Lệ Cô Nương cũng rõ, những viên t.h.u.ố.c quý hết từ lâu ! Hồi ở Tây Nguyệt Quốc, thương nặng, chính vì còn viên t.h.u.ố.c nào để cứu mạng nên mới hôn mê bất tỉnh đấy thôi."
Chuyện khi Lệ Đại Tướng Quân rõ mười mươi, Hiểu Nhi tin chắc Lệ Minh Phương cũng thể .
" Uyển Như Quận Chúa lửa thiêu bỏng, Duệ An Huyện Chủ chẳng vẫn đưa cho nàng một lọ t.h.u.ố.c viên cùng cao d.ư.ợ.c ?" Lệ Minh Phương xong lời thì tin. Thượng Quan Uyển Như từng kể rằng, t.h.u.ố.c mà Duệ An Huyện Chủ ban cho nàng quả thật là linh dược. Da chân nàng lửa thiêu cháy xém, thế mà chỉ cần uống t.h.u.ố.c của Duệ An Huyện Chủ và thoa thêm lớp cao d.ư.ợ.c , chỉ vỏn vẹn bảy ngày lành lặn, thậm chí còn để dù chỉ một vết sẹo nhỏ!
Những lời , dĩ nhiên Thượng Quan Uyển Như hề với nàng. Chính là lúc nàng tự đến tiệm , tình cờ gặp Thượng Quan Uyển Như và Cổ Kỳ Kỳ, lỏm cuộc trò chuyện của họ nên mới sự tình.
Hiểu Nhi xong, trong lòng thầm mắng Thượng Quan Uyển Như, cái kẻ miệng rộng, lắm chuyện đến cả trăm .
Thuốc hữu dụng thì nàng tự là đủ , còn rêu rao khắp chốn, cho thiên hạ đều rõ mồn một như !
Quả nhiên, rắc rối tự tìm đến tận cửa đây!
"Uyển Như Quận Chúa chuyện phần khoa trương quá mức thôi, vết thương của nàng vốn dĩ quá nghiêm trọng. Vả , đó là loại t.h.u.ố.c chuyên dùng để trị bỏng, nên hiệu quả mới vượt trội hơn các loại t.h.u.ố.c thông thường. loại t.h.u.ố.c nhiều cần đến, hơn nữa d.ư.ợ.c liệu để bào chế cực kỳ khó kiếm đủ. Năm nay chỉ mới vỏn vẹn hai lọ, mà cả và Uyển Như Quận Chúa đều thương, nên t.h.u.ố.c trị bỏng đó dùng hết sạch ."
"Duệ An Huyện Chủ, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp phù đồ! Ta cầu xin ngươi đó, xin ngươi hãy cứu lấy Minh Quân . Hắn chính là niềm hy vọng lớn nhất của cả Lệ gia ! Ngươi nhất định cách!" Lệ Minh Phương vội vã tiến lên, cố gắng nắm lấy tay Hiểu Nhi.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hiểu Nhi nhanh chóng tránh né, để nàng chạm , nàng lắc đầu dứt khoát:
"Lệ Cô Nương, chỗ quả thật còn một viên t.h.u.ố.c nào nữa ."
"Duệ An Huyện Chủ, ngươi thật sự hề tay giúp đỡ ?" Lệ Minh Phương thấy Hiểu Nhi kiên quyết chịu nhượng bộ, thái độ cũng còn giữ vẻ nhún nhường, hạ giọng như nữa.
"Là lực bất tòng tâm mà thôi." Nàng thể cứu một kẻ từng mưu toan hãm hại đến tính mạng của ? Thuốc của nàng nếu mang cứu một con chó, con ch.ó ít còn trông cửa, còn vẫy đuôi mừng rỡ với .
Nếu cứu Lệ Minh Quân, cũng sẽ chẳng hề cảm tạ nàng. Lỡ như Lệ Minh Quân tỉnh dậy, phát hiện mất một cánh tay, chừng còn sang trách móc nàng vì nối tay cho . Nàng hà cớ gì cái chuyện tốn công vô ích, rước lấy sự vô ơn chứ?
Vả , đây chính là Thượng Quan Đại Ca tay giúp nàng báo thù, giờ nàng đem t.h.u.ố.c cứu , chẳng là tự tay tát mặt Thượng Quan Đại Ca !
Lệ Minh Quân tâm địa vốn chẳng hề ngay thẳng, còn so đo tính toán từng chút một, phân biệt trái đúng sai. Nếu để ngày tướng, đó chẳng qua cũng chỉ là một mối họa lớn cho thiên hạ mà thôi.
Bây giờ thì , dù cho mạng lớn, may mắn giữ cái mạng , nhưng một khi đứt lìa một cánh tay, cũng chẳng còn khả năng nên trò trống gì nữa.
Lệ Minh Phương chằm chằm Hiểu Nhi một cái thật sâu, lưng bước !
Thẩm Hiểu Nhi chẳng qua là ỷ sự sủng ái của Lục Hoàng Tử, nên mới dám ngang nhiên coi thường nàng như thế !
Nàng đừng hòng quên, nàng đây cũng chính là Tam Hoàng T.ử Phi tương lai!
Thân phận giữa hai bọn họ là ngang bằng !
Nếu nàng bước lên ngôi vị Hoàng Hậu, nàng sẽ chờ xem Thẩm Hiểu Nhi còn dám ngang nhiên coi thường nàng như thế nữa !
Đến lúc đó, chẳng nàng Thẩm Hiểu Nhi hướng Đông, thì nàng nhất định hướng Đông !
Lệ Minh Phương mang theo một bầu trời lửa giận ngùn ngụt, trở về Lệ gia.
Lệ Lão Thái Quân ngập tràn hy vọng, dõi mắt Lệ Minh Phương: "Ngươi lấy t.h.u.ố.c ?"
Lệ Minh Phương lắc đầu thất vọng: "Thuốc viên xin , họ nhất quyết chịu ban cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-542.html.]
Thân thể Lệ Lão Thái Quân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã quỵ: là tự gây nghiệp chướng !
Lệ Phu Nhân vội vàng hỏi Lệ Minh Phương về bộ sự tình xảy , Lệ Minh Phương liền kể rành rọt, sót một chi tiết nào.
Lệ Phu Nhân liền buông lời mắng nhiếc: "Toàn một lũ vong ân bội nghĩa! May mà hôn sự của con với hủy , bằng thì đúng là nhảy hố lửa! Tam Hoàng T.ử chuyện của Minh Quân, sai mang đến ít d.ư.ợ.c liệu, thế mới gọi là lòng chứ. Cứ đặt lên bàn cân so sánh là ngay ai ai , cao thấp rõ ràng. Duệ An Huyện Chủ cũng chẳng thứ gì, nàng tưởng là ai cơ chứ! Dám bắt con chờ đợi suốt một canh giờ! Thật sự cho rằng Lục Hoàng T.ử chống lưng là ngon lắm ?! Đợi con trở thành Hoàng Hậu, xem nàng quỳ xuống l.i.ế.m đế giày cho con !"
"Cái miệng của ngươi then cài ? Lời nào cũng dám miệng!" Lệ Lão Thái Quân tức giận cất lời!
"Con sự thật mà! Phu quân tay nắm trọng binh! Tam Hoàng T.ử sự trợ giúp , tương lai..."
"Đủ , câm miệng!" Lệ Lão Thái Quân quát lớn ngăn !
Những lời mà thể quang minh chính đại như !
Lệ Phu Nhân cũng lỡ lời, bèn thêm nữa.
"Thuốc cứu mạng, nhà nào cũng chẳng dễ dàng đem , chuyện thể trách khác ! Ngươi tự nghĩ xem, nếu trong tay ngươi loại t.h.u.ố.c như , bọn họ đến cửa cầu xin, ngươi chịu đem !"
Lệ Phu Nhân: Sao thể chứ! Nàng hận thể cho bọn họ c.h.ế.t cho !
"Mẫu , đừng năng lung tung nữa! Họa từ miệng mà ! Bây giờ Tây Nguyệt Quốc nước chiếm lĩnh, Tây Bắc còn chiến sự, chính cái gọi là chim hết cung tên cất, từng lời việc của chúng càng chú ý hơn, đừng để khác bắt thóp!" Lệ Minh Phương nghĩ đến thái độ của Duệ An Huyện Chủ, trong lòng khỏi bực tức, nhà bọn họ tuyệt đối thể để khác coi thường .
Lệ Lão Thái Quân gật đầu, xem Minh Phương cũng trưởng thành : "Minh Phương , chính là nên như ."
Lệ Phu Nhân chẳng cho là , chiến sự Tây Bắc lắng xuống, chẳng vẫn còn Nam Cung Quốc, Đông Tấn Quốc, Oa Quốc, và các nước ở hải ngoại ? Nơi nào , nơi đó ắt tranh đấu! Mẫn Trạch Quốc thể thiếu vị phu quân dũng mãnh thiện chiến của nàng !
"Minh Quân tỉnh nào ?" Lệ Minh Phương bất động giường, quấn băng trắng toát trông hệt như một cái bánh tét, lòng đau như cắt cất tiếng hỏi.
Nhắc đến chuyện , Lệ Phu Nhân đau lòng: "Chưa, bây giờ còn đang sốt cao."
"Thái y ?" Lệ Minh Phương chau mày, đưa tay sờ trán , quả nhiên nóng như lửa đốt!
"Bọn thái y đó thì gì chứ, tới lui cũng chỉ mấy câu sáo rỗng thôi! là một lũ thùng cơm vô dụng, chẳng chút bản lĩnh nào!"
"Thuốc thái y kê uống ạ?"
"Uống , chỉ là hiệu quả lớn."
Lệ Phu Nhân ở bên cạnh ngừng c.h.ử.i mắng, còn Lệ Minh Phương thì đang suy nghĩ cách cứu của .
Lệ Lão Thái Quân hiểu vì cháu trai lúc đó đến xưởng gì, bèn hỏi: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Minh Quân tại mặt ở xưởng lúc đó, vì xưởng phát nổ? Là t.a.i n.ạ.n sắp đặt? Chuyện sai điều tra ?"
Lệ Phu Nhân mới nín : "Vẫn , bây giờ sẽ cho điều tra ngay."
Vừa chỉ mải lo lắng cho Lệ Minh Quân mà quên mất chuyện quan trọng như !
Lệ Phu Nhân lau nước mắt bước ngoài.
Hai tên tiểu tư cùng Lệ Minh Quân đến xưởng đều mất mạng, cũng ngày Tết Đoan Ngọ, đến đó gì? Lệ Minh Phương trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa, ngoài việc Lệ Minh Quân thương nặng, hai tên tiểu tư vì bảo vệ mà c.h.ế.t, canh gác cũng chỉ thương nhẹ, gần đó còn hai hộ gia đình khác ? Sao ai thương?
--------------------