Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 552
Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:09:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tết Đoan Ngọ qua vài ngày, gia đình Lưu Lâm Thị bèn khởi hành trở về huyện Thăng Bình, Thẩm Thừa Diệu từ sáng sớm đưa bọn trẻ tiễn họ khỏi thành.
Hiểu Nhi tiễn xong, về phủ, thì Thượng Quan Uyển Như và Phó Nhiên Tuệ cùng những khác tìm đến. Các nàng rủ Hiểu Nhi đến mỹ dung viện để chăm sóc da.
Hiểu Nhi thấy việc gì bèn nhận lời, tiện thể rủ cả Vận Nhi cùng.
Vận Nhi đang đến bố trang xem loại vải nào mới , nàng mới vẽ xong mấy bản thiết kế nhưng vẫn tìm chất liệu ưng ý. Nhân cơ hội ngoài, ghé qua bố trang xem thử, thế là nàng liền đồng ý.
Sau khi mấy nàng chăm sóc da ở mỹ dung viện xong, cùng dạo phố mua sắm. Hiểu Nhi thầm nghĩ các nàng đều sắp thành cả , nhân dịp xem thử họ thích thứ gì, mua sẵn bây giờ để đến lúc đó tặng của hồi môn là .
Thánh chỉ tứ hôn của Thượng Quan Uyển Như ban xuống, ba tháng nàng sẽ gả sang Nam Cung Quốc, trở thành Thái t.ử phi.
Còn tháng chính là đại hôn của Thượng Quan Huyền Hạo và Nguyễn Vệ Trân.
Đối với Thượng Quan Uyển Như, bạn khuê các mà nàng ngờ rằng sở thích khác thường , Hiểu Nhi vẫn quý mến. Chỉ còn ba tháng nữa là viễn giá, lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội gặp . Nghĩ đến đây, trong lòng Hiểu Nhi khỏi dâng lên một nỗi hụt hẫng.
Mấy nàng xe ngựa mà tay trong tay dạo bước những con phố lớn của Đế Đô. Ai nấy đều xinh tươi rạng rỡ, căng tràn sức sống, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt , thu hút bao nhiêu ánh .
Đi một đoạn, tật của Thượng Quan Uyển Như tái phát. Nàng dùng cả hai tay khoác lấy cánh tay Hiểu Nhi, cặp tuyết lê mềm mại cứ thế cọ tới cọ lui, khiến cho Hiểu Nhi chỉ c.h.ế.t cho xong.
Bao nhiêu nỗi niềm ly biệt, bao nhiêu tâm tình lưu luyến nỡ đều tan thành mây khói. Giờ nàng chỉ mong ba tháng mau mau trôi qua, để vị Thái t.ử của Nam Cung Quốc mau rước cái của nợ cho khuất mắt. Nàng thật sự chịu nổi nữa !
Hiểu Nhi kín đáo rút tay về, trông thấy Nghê Thường Bố Trang, nàng vội vàng chạy tới đó, cất tiếng: “Uyển Như quận chúa, Vệ Trân, Kỳ Kỳ, các ngươi sắp thành cả , để tự tay thiết kế một bộ y phục mặt tặng các ngươi nhé!”
“Ta ngay Duệ An Huyện Chủ là hiểu lòng nhất mà, thôi, chúng trong chọn vải .” Thượng Quan Uyển Như thì mừng rỡ , đoạn định đuổi theo để ôm lấy cánh tay Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi thấy thế, gần như là cắm đầu cắm cổ chạy thẳng bố trang.
Những theo , hiểu vì Hiểu Nhi ba chân bốn cẳng chạy như , đều nhịn mà bật .
“Uyển Như, ngươi gả xa cần về mặt, thì cần nữa !” Phó Nhiên Tuệ lên tiếng.
“Sao cần! Lẽ nào thành xong cần mặc y phục nữa chắc!” Thượng Quan Uyển Như đầu , lườm Phó Nhiên Tuệ một cái.
Thật khiến những xung quanh khỏi phì .
Liễu nương t.ử thấy gần như tất cả những vị tiểu thư tôn quý nhất Đế Đô đều ghé đến, bèn vội vàng nở một nụ rạng rỡ nhất, đon đả tiến lên chào đón.
“Liễu nương tử, ở đây loại vải nào thích hợp để may y phục cho ngày mặt ?” Thượng Quan Uyển Như hỏi.
“Mấy vị quý khách đến thật đúng lúc quá, tiệm của chúng hôm qua mới nhập về một lô vải may giá y mới tinh, màu đỏ thắm vô cùng, các vị nhất định sẽ thích.” Đế Đô sắp sửa diễn mấy đám đại hôn long trọng, bố trang nhà nàng đương nhiên nhập thêm nhiều loại vải đỏ thẫm . Tuy rằng giá y của Hoàng phi sẽ do một ban ngành chuyên trách may đo, nhưng là tân nương, vẫn cần chuẩn nhiều xiêm y mới, cùng với nội y và chăn nệm các loại.
Hiểu Nhi , bất giác cúi đầu mỉm , câu cửa miệng của Liễu nương t.ử lẽ chính là: “Hôm qua tiệm mới nhập về một lô vải mới.”
“Liễu nương tử, nào đến cũng hôm qua nhập về một lô vải mới, chẳng lẽ ngày nào cũng nhập hàng ?” Thượng Quan Uyển Như nhịn , bèn bóc mẽ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-552.html.]
“Đâu , là do Uyển Như quận chúa vận may , nào đến cũng khéo hàng mới về thôi ạ.” Liễu nương t.ử tỏ vẻ chút oan ức, quả thật là hôm qua hàng mới về mà, nàng là thật thà lắm đó.
“Miệng của Liễu nương t.ử ngọt ngào chân thật nhất, lời nàng thể ngọt đến tận tâm can chứ.” Hiểu Nhi cũng lên tiếng trêu ghẹo.
Mấy bước phòng tiếp khách của tiệm vải. Liễu nương t.ử vội vàng sai dâng , đồng thời lệnh cho gia nhân mang mấy tấm vải đỏ thượng hạng .
Sắc đỏ của mấy tấm vải quả thực nhuộm chuẩn màu, chất liệu vải cũng vô cùng . Hơn nữa, một tấm lụa satin còn điểm xuyết hoa văn chìm tinh xảo, khiến Thượng Quan Uyển Như và những khác cứ ngắm nghía mãi rời tay.
Hiểu Nhi thấy , liền chọn mua mỗi loại vải một tấm, quyết định mua hết.
Sau khi chọn xong vải vóc, mấy bước khỏi phòng tiếp khách thì thấy Lệ Phu Nhân đang cùng Lệ Minh Phương .
Địch Quân Nhã thấy hai họ dựng hết cả lông tơ lên. Nàng kìm mà buông lời châm chọc: "Liễu nương t.ử ơi, kẻ trộm đến đấy, ngươi nhất định lau thật sáng đôi mắt . Kẻo thứ vải vóc quý giá nào tiện tay 'dắt dê' mất mà ngươi , lúc đó thì ngươi lỗ to !"
Lệ Phu Nhân xong câu thì nổi cơn thịnh nộ: "Con ch.ó điên nhà ai thả mà cứ c.ắ.n bậy khắp nơi thế ! Mở miệng là khác là kẻ trộm, còn chút giáo dưỡng nào hả!"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Nụ nở môi Liễu nương t.ử bỗng chốc cứng đờ . Chuyện là thần tiên đ.á.n.h , liệu phàm nhân vạ lây đây?
"Ta dù giáo dưỡng, thì cũng hơn hẳn ai đó mọc thêm một cánh tay đấy, đúng ? Lệ Cô Nương 'ba tay'!" Địch Quân Nhã thẳng Lệ Minh Phương, đang hề chút vẻ hổ thẹn nào, và toạc móng heo.
Lệ Minh Phương xong lời , mặt nàng đỏ bừng lên. Nàng thấy Liễu nương t.ử đang đầy kinh ngạc, và những khác trong tiệm vải cũng ngoái , nàng vội vàng đáp lời: "Địch cô nương, hiểu ngươi đang gì?"
"Sao nào? Dám mà dám nhận ư? Mấy hôm , ngươi xông thẳng Trung Dũng Hầu phủ, hại tẩu tẩu của sinh non, còn nhân cơ hội đó trộm một viên t.h.u.ố.c cứu mạng của tẩu tẩu . Chuyện do ngươi thì là ai?"
Lệ Phu Nhân thì ngây một lát. Minh Tĩnh Nhã sinh non ư? Ha ha, đúng là trời xanh mắt! Ai bảo nàng dám cướp trượng phu của khác, quả thực là đến cả ông trời cũng thể dung thứ !
Đứa bé trong bụng Minh Tĩnh Nhã hình như mới chỉ tám tháng thôi nhỉ? Tục ngữ câu, 'Bảy thì sống, Tám thì c.h.ế.t', ha ha. Lệ Phu Nhân khẩy trong lòng.
Mặt Lệ Minh Phương càng lúc càng đỏ gay. Viên t.h.u.ố.c đó, Địch Quân Nhã dám chắc chắn là nàng trộm cơ chứ! Chẳng lẽ thấy ?
"Không ngươi khi ăn viên t.h.u.ố.c cứu mạng do cái 'tay thứ ba' của ngươi trộm về, thì cánh tay thiếu mọc nhỉ? Nếu mọc , chi bằng ngươi cắt luôn cái cánh tay thứ ba đó của ngươi mà đưa cho ." Lời của Địch Quân Nhã quả thực còn chút tình cảm nể nang nào dành cho Lệ Minh Phương nữa.
"Con ranh thối tha! Ngươi mà còn dám năng bậy bạ nữa, sẽ xé toang cái miệng ngươi !" Lệ Phu Nhân thấy những lời độc địa như , lập tức hồn, giận dữ xông thẳng về phía Địch Quân Nhã, giơ tay lên định táng cho nàng một cái tát trời giáng.
Hiểu Nhi đưa tay , nắm chặt lấy bàn tay của Lệ Phu Nhân, dùng sức đẩy mạnh một cái, đẩy Nàng lùi về phía Lệ Minh Phương. Lệ Minh Phương vội vàng đỡ lấy Nàng , tức giận về phía Hiểu Nhi: "Duệ An Huyện Chủ, ngươi dám tay với trưởng bối? Giáo dưỡng của ngươi ?"
"Ngươi hãy quản cho nương của ngươi , bảo Nàng đừng động tay động chân lung tung! Bằng thì đừng trách khách khí!" Hiểu Nhi chẳng thèm để tâm đến lời của Lệ Minh Phương. Trưởng bối ư? Nàng cũng xứng trưởng bối của khác ?
"Một con gà rừng (sơn kê) mà thôi, thì lấy giáo dưỡng chứ? Hôm nay sẽ cha các ngươi dạy dỗ các ngươi một trận! Đừng bước chân khỏi nhà là c.ắ.n càn khác!" Lệ Phu Nhân một cách đầy nghiêm nghị và tự cho là đúng.
Xin cảm ơn các độc giả bình chọn (ủng hộ)~~
--------------------