Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 566
Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:09:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thích ăn thì ăn, thích thì thôi! Đêm hôm khuya khoắt thế , cái bỏ bụng là may mắn lắm ! Ta đây cũng chỉ ăn mấy thứ thôi!" Hắc Y Nhân những lời Hiểu Nhi , tức đến nỗi chỉ quăng thẳng cái bát khuôn mặt nàng.
Rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân! Ai mới là con tin đây chứ! Nàng đang giở cái thái độ hách dịch cho ai xem hả!
"Không gà , chẳng lẽ ngươi nướng ? Gà ban đêm thấy gì, bắt là dễ nhất ! Ngươi mau bắt một con, thịt, nướng chín mang đến đây! Hai cái đùi gà là của chúng , còn thịt gà , sẽ ban thưởng cho ngươi đấy!" Hiểu Nhi bằng một giọng điệu như đang ban phát ân huệ, quả thực khiến tức đến thổ huyết mà chẳng thể gì .
Hừ, nàng chính là cố tình gây chuyện, chọc tức cho c.h.ế.t thì thôi!
"Trên cái đảo gì gà! Ngươi ăn dơi ? Ta nướng một con dơi cho ngươi ăn thì thế nào hả!" Cái hòn đảo quỷ quái chẳng thứ gì khác, chỉ dơi là nhiều nhất thôi!
Dương Liễu thấy những lời , đôi mắt khẽ lóe lên một tia sáng, nàng nhận đây rốt cuộc là nơi nào !
"Không thì thôi, đêm nay đành tạm bợ chấp nhận ! ngày mai, ngươi nhớ kiếm gà về cho ăn đấy! Nếu gà , thì cá nướng cũng ! Đừng với là cá, nơi chẳng bốn bề là nước ? Không cá thì ngươi tự xuống đó mà lặn bắt! Bằng , thà chịu c.h.ế.t đói chứ quyết đụng mấy món cơm canh trông chẳng khác gì đồ heo ăn !"
Hắc Y Nhân lười biếng đến mức chẳng mở miệng thêm lời nào với Hiểu Nhi nữa! Mẹ kiếp, bắt về bao nhiêu , nhưng từng ai khó hầu hạ đến mức độ !
Không đúng, là từ đến nay, từng ai cần đến lượt hầu hạ cả!
Lại còn xuống biển lặn bắt cá, nướng cho nàng ăn nữa chứ! Đến cả bản đây còn từng thử bắt cá để tự ăn bao giờ!
Hừ! Nếu nàng còn chọc cho nổi điên lên, sẽ nướng nàng lên mà ăn thịt luôn cho xem!
lúc chân bước khỏi ngưỡng cửa, Hiểu Nhi bồi thêm một nhát d.a.o chí mạng: "Ta uống nước! Phải là nước đun sôi kỹ càng, đun sôi thì tuyệt đối uống! Còn nữa, mau kiếm cho một cái giường mang đến đây!"
Hắc Y Nhân xong câu , lập tức vấp ngưỡng cửa, ngã nhào đất.
Lần bọn họ đúng là bắt về một vị tổ tông ! Khó hầu hạ đến mức thể tả nổi!
Dương Liễu nhịn bật thành tiếng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Sau khi Hắc Y Nhân rời , Hiểu Nhi bắt đầu thưởng thức bữa tối "ngon lành" mà nàng lâu lắm từng nếm qua.
Sau khi cả hai ăn sạch cơm trong bát, Hắc Y Nhân liền . Hắn một tay xách một chiếc ấm đồng, tay xách hai chiếc ghế tiến . Hắn quăng mạnh hai chiếc ghế xuống đất:
"Không giường! Ngồi thì tùy ngươi!"
Hiểu Nhi đưa cái bát cho : "Cầm lấy mà rửa , đừng để ở đây thu hút chuột bọ!"
"Yên tâm , ở đây gì chuột!" (Chuột thì cũng lũ dơi ăn thịt hết ), Hắc Y Nhân thầm bổ sung thêm một câu trong lòng, mặt mày đen sầm, giật lấy hai cái bát và bước ngoài.
"Nhân phẩm của cũng tệ !" Hiểu Nhi xuống, tựa lưng thành ghế, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
"Hắn quá đỗi ngu xuẩn, chỉ vài câu để lộ hết bí mật! Quả thực thích hợp để cái nghề ." Dương Liễu cũng xuống: "Cô nương, nếu đoán sai thì đây chính là Đảo Dơi. Trên hòn đảo sinh sống vô loài dơi hút máu, chúng chuyên hút m.á.u động vật và m.á.u để thức ăn. Hơn nữa, lũ dơi khả năng tìm cực kỳ lợi hại, chúng trốn thoát ngoài mà chúng phát hiện là điều vô cùng khó khăn. Dơi hút m.á.u khủng khiếp, hàng ngàn hàng vạn con dơi cùng lúc bay đến c.ắ.n xé, m.á.u của một đang sống sờ sờ sẽ hút cạn chỉ trong nháy mắt." Dương Liễu dứt lời thì ngáp dài một cái. Nàng lắc đầu, tại cảm thấy buồn ngủ đến mức chứ?
"Dơi hút m.á.u ư?" Hiểu Nhi nhíu chặt đôi mày .
Chẳng trách hòn đảo ngay cả một con gà rừng cũng chẳng thể tìm thấy! Hóa là đều lũ dơi hút m.á.u ăn sạch sành sanh !
Thiên địch của loài dơi chính là các loài rắn và thằn lằn. Đáng tiếc, nàng trời sinh sợ hãi các loài bò sát , nên trong gian của nàng hề nuôi dưỡng chúng. Nếu như nuôi, ha ha, nàng sẽ biến ngay cái Đảo Dơi thành Linh Xà Đảo cho xem!
Không Hoàng Kim Cự Mãng thích ăn dơi nhỉ? Nếu nó thích ăn, khi nó và Bạch Thiên trở về, nàng sẽ bảo nó đến hòn đảo , nuốt sạch sành sanh tất cả lũ dơi hút m.á.u !
Hiểu Nhi đưa mắt lướt qua ô cửa sổ trời . Chẳng trách ô cửa sổ dùng lưới sắt chắn ngang, hóa là vì lo sợ lũ dơi hút m.á.u sẽ bay thẳng trong.
Có lưới sắt chắn ngang như thế , chim bồ câu đưa thư chắc chắn thể thả ngoài . Mà dù thả chăng nữa, với sự hiện diện của lũ dơi hút máu, việc thả bồ câu đưa thư cũng chỉ là vô ích mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-566.html.]
Trong gian của nàng thì loài Dẫn Lộ Phong (Ong dẫn đường), nhưng Dẫn Lộ Phong thể bay xa như chim bồ câu đưa thư. Nàng liệu chúng thể bay tới tận Đế Đô nữa.
Một con Dẫn Lộ Phong bé tẹo thế thì gì máu, chắc lũ dơi hút m.á.u chẳng thèm ăn .
Hiểu Nhi liếc Dương Liễu, nàng ngủ say .
Vừa , Hiểu Nhi lén bỏ t.h.u.ố.c ngủ màu vị phần cơm của Dương Liễu, thế nên nàng mới ngủ mê mệt như .
Hiểu Nhi thử thả một con Dẫn Lộ Phong ngoài, chẳng mấy chốc nàng thấy vô tiếng cánh đập phần phật, xem chừng con Dẫn Lộ Phong đến mảnh vụn cũng chẳng còn.
Cách xong , lũ dơi chắc đói đến phát rồ, đến một con ong nhỏ cũng tha.
Dơi vốn hoạt động về đêm, để hi sinh thêm Dẫn Lộ Phong nào nữa, chi bằng đợi đến ban ngày hẵng lén thả chúng , để Thượng Quan Huyền Dật mau chóng tìm thấy .
Trước khi Thượng Quan Huyền Dật tới đây, nàng tìm cách khống chế bộ bầy dơi ở nơi .
Hiểu Nhi dự định thu một vài con dơi hút m.á.u trong gian, thuần hóa chúng, như bầy dơi đó sẽ chịu sự điều khiển của nàng, đó nàng sẽ lệnh cho chúng khống chế những con dơi hút m.á.u ở bên ngoài.
Thả dơi trong vẫn phần mạo hiểm, để tránh cho Dương Liễu dơi hút m.á.u c.ắ.n , Hiểu Nhi đành đưa nàng trong gian khi ngủ say.
Sau khi đưa Dương Liễu gian, Hiểu Nhi lắng tai ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy im phăng phắc một tiếng động, xem vì bầy dơi hút m.á.u canh giữ mà đám Hắc Y Nhân yên tâm về các nàng.
là trời cũng giúp !
Hiểu Nhi khuân một chiếc ghế đặt xuống cửa sổ trời, chồng thêm một chiếc ghế nữa lên , đó nàng tự trèo lên, với độ cao , tay nàng vặn thể với tới ô cửa sổ tường.
Hiểu Nhi cẩn thận từng li từng tí gỡ một góc của tấm lưới sắt cửa sổ .
Chẳng mấy chốc, một con dơi hút m.á.u bay tới.
Ngay khoảnh khắc nó đớp lấy tay , Hiểu Nhi liền thu nó trong gian.
Đã khống chế bầy dơi đảo, thì cách nhanh nhất đương nhiên là khống chế con Dơi Chúa .
Hiểu Nhi quyết định thu bằng Dơi Chúa gian, vì nàng cứ yên ở đó mặc cho lũ dơi c.ắ.n xé.
Một con, hai con, ba con... C.h.ế.t tiệt! Hiểu Nhi c.ắ.n đến hơn trăm nhát, mà bóng dáng con Dơi Chúa vẫn chẳng thấy , nàng sắp bỏ cuộc đến nơi ! Nếu Dơi Chúa xuất hiện, thì đành tốn thêm chút công sức, tự bồi dưỡng một con Dơi Chúa mới !
Đau c.h.ế.t nàng !
Ngay lúc Hiểu Nhi quyết định buông xuôi, nàng bỗng phát hiện những con dơi khác đang bay tới đều dạt cả hai bên.
Một con dơi hình to lớn hơn một chút, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, bay vút tới, ngoạm một phát thật mạnh tay Hiểu Nhi.
“Thu!” Hiểu Nhi nén cơn tức c.h.ử.i đổng, trong lòng thầm niệm.
Tổng cộng dơi c.ắ.n hơn trăm nhát, Hiểu Nhi mới thu Dơi Chúa gian, thế coi là hoàng thiên phụ lòng tâm ?
Hiểu Nhi vội vàng gắn tấm lưới sắt, trèo xuống. Nàng bàn tay bê bết m.á.u tươi do dơi c.ắ.n của , trong lòng nguyền rủa Lệ Minh Phương và đám Hắc Y Nhân cả trăm !
Bị dơi c.ắ.n thể mắc bệnh dại, Hiểu Nhi nào dám lơ là, nàng vội vàng tiến gian, uống một giọt Linh Dịch, ăn một phiến lá Vô Ưu Quả và một quả Vô Ưu Quả, đủ cả một lượt từ giải độc, trị bệnh cho đến chữa thương.
Hiểu Nhi bầy dơi đang bay loạn xạ khắp nơi trong phạm vi khống chế bằng ý niệm của , thật sự chỉ hận thể c.ắ.n chúng một phát, đương nhiên, chuyện cũng chỉ thể nghĩ trong đầu mà thôi.
--------------------